Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ

Chương 88 :

Ngày đăng: 23:06 21/04/20


Làm dâu nhà phú ông đã đi được gần 9/10 chặng đường, chúng ta đang ở những khúc cua cuối cùng, chúc mọi người tháng 12 vui vẻ!!!



Ôi dồi ôi bu Trinh ơi là bu Trinh hỡi! Sao bu lại có đứa con gái đần độn đến vậy hả trời? Thốt ra câu nào hỏng việc câu đấy mới ngu chứ, hại cậu giận đen mặt, hầm hầm bỏ đi mà chả thèm sập cửa lối tắt.



Mợ lau qua mái tóc, khoác thêm chiếc áo rồi đánh liều chạy theo. Qua gian bên đó, mợ ngồi thụp xuống góc tường, trốn đằng sau tấm rèm cửa cho cậu khỏi biết. Thi thoảng mợ hé ra ngó trộm thấy cậu cứ lủi thủi một mình, tay cầm chiếc khăn uyên ương khi xưa mợ thêu giật giật vò vò, áo quần vẫn vứt đầy trong giỏ, từ hôm giận mợ có cho mợ động vào đâu, trẻ con ghê lắm.



Mợ khẽ mỉm cười, phủi váy đứng dậy đem đồ qua giếng giặt sạch sẽ, xong xuôi chui vào chỗ cũ đã thấy cậu đang duyệt tấu sớ từ các huyện gửi lên. Mợ buồn ngủ rũ rượi, ngáp ngắn ngáp dài, đằng xa vang vang tiếng cậu.



-"Khuya rồi, mợ về phòng đi!"



Mợ giật bắn, cậu biết mợ trốn trong đây từ hồi nào vậy? Lâu chưa? Sao bây giờ mới đuổi? Đuổi thật không hay giận nên nói lẫy? Chịu, phải thử mới rõ được. Mợ làm bộ yểu điệu bò vào gầm bàn, ôm chân cậu nũng nịu.



-"Nhọc muốn xỉu, chả bước nổi nữa ý, cậu kêu tụi nó qua khiêng tôi về."



Nếu cậu ngứa mắt thật, cậu nhất định sẽ sai lính tới khuân đi, tại lần trước nghe đồn mợ Quyên bị tống cổ như vậy mà. Lần này mợ Trâm đợi mãi chả thấy động tĩnh gì thì mừng rơn cọ cọ mặt vào đầu gối cậu, lim dim nhắm nghiền mắt.



Cậu tưởng mợ buồn ngủ thật nên cúi xuống vòng tay qua lưng mợ, xốc mợ dậy rồi bồng về giường, giường của cậu đó. Mợ đoán thế vì đoạn đường rất gần, cậu nằm xuống cùng mợ nhưng xa cách lắm. Mợ đành giả bộ bị mộng du khua chân múa tay loạn xạ xong đổ rạp vào lòng cậu.



Mợ tính cả rồi, cậu mà đẩy ra mợ sẽ mộng du thêm lần nữa.



Nhưng không, cậu nằm im mới cưng chứ! Thậm chí lúc cậu quay người, mợ còn cảm nhận được cánh môi họ khẽ chạm nhau, chắc vô tình thôi nhưng mợ run khủng khiếp. Cậu nghịch nghịch mấy lọn tóc lởm chởm của mợ, chậm rãi bảo.


-"Trừ mợ hai thì tất cả cút hết!"



Giọng điệu đầy uy lực của người từng cầm binh quyền, ai dám kháng lệnh? Khi nhà kho chỉ còn hai người, mợ đã rất cố gắng để giải thích, nhưng cậu không nghe, cánh cửa bị đóng sầm lại, con dao nhọn nhất, bén nhất được rút ra, vứt thẳng về phía mợ.



-"Đâm tôi trước, rồi thoải mái theo hắn!"



Lời lẽ của cậu, cớ sao chua chát đến thế? Ánh mắt cậu nhìn mợ, vì đâu tang thương như vậy? Lần này mợ không sai, mợ không có gì khuất tất với trưởng nam nhà Thái phó, mợ cũng không theo ai cả, tại sao cậu không chịu tin mợ? Lỗi lầm cũ chưa nguôi ngoai, hiểu lầm mới lại bắt đầu chất chồng. Rốt cuộc mợ phải làm sao? Mợ có nên móc hết ruột gan mình ra cho cậu coi? Mợ đau đớn cầm lấy cán dao, nhưng không phải chĩa về phía cậu, mà là ghì sát lên cổ mình.



-"Bỏ xuống ngay!"



Mặc cậu doạ sẽ quẳng mợ xuống sông, mợ vẫn hiên ngang lớn giọng.



-"Cậu đứng yên đó cho tôi. Cậu dám bước một bước tôi dám cứa một đường."



Sắc mặt cậu tái nhợt, không còn cách nào khác đành phải nghe theo mợ. Xưa ở chiến trường từng bị bắt sống, cậu cũng chưa một lần thoả hiệp. Vậy mà nay, mợ hai, người nhỏ xíu, cao không tới vai cậu, cậu lại bất lực.



-"Giờ cậu có dỏng tai lên nghe tôi nói không thì bảo?"



Cậu gật đầu, mợ chẳng ngờ có thể khống chế cậu dễ dàng như vậy, khí thế phừng phừng xả một thôi một hồi, trình bày rành mạch từ lúc mợ nấu canh thiên lý cho cậu thơm ngon ra sao đến lúc vào kho bị cậu Minh ôm rồi mợ đẩy mợ đạp cậu ấy như nào, đoạn mợ hùng dũng kết luận.



-"Cậu hai...à không đúng...Võ Trạng Nguyên...Thống chế...Trấn thủ xứ Đoài...tóm lại bẩm quan lớn, ban nãy tôi bị kẻ xấu hại, mong quan suy xét kỹ càng. Mà kể cả tôi sai thì quan phạt tôi, mắc mớ gì kêu tôi đâm chồng tôi? Chồng tôi có mệnh hệ gì thì tôi sống được à? Hay giờ để tôi chết ngay và luôn tại đây cho quan vừa lòng?"