Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ

Chương 92 :

Ngày đăng: 23:06 21/04/20


Á à, mợ nhớ rồi. Hình như mợ từng xin cậu cho thằng cu tí thì phải? Mợ kêu cu tí, cu tèo hay con hĩm thì mợ cũng mang được hết. Đến lúc cậu cho rồi thì mãi chưa thấy tụi nó xuất hiện. Mợ chả mong nhỏ rãi ra ý chứ, nhưng cái này chắc còn tuỳ phúc dày hay mỏng. Bình thường mợ nhanh mồm nhanh miệng lắm, mỗi tội bữa nay người ngợm tê nhức, đầu óc ong ong chả có sức mè nheo, cứ thế dựa vào cậu mệt mỏi khép mắt.



Cậu lệnh cho người đánh ngựa phía trước đi chậm lại, đoạn kéo kín rèm, chậm rãi dốc ra tay một chút thuốc giúp mợ xoa lưng. Có vẻ mợ thấy dễ chịu, nhịp thở bắt đầu đều hơn chứ không khó khăn như lúc trước. Cậu mợ tới gia trang phía Đông khi hoàng hôn dần buông xuống nhuộm chân trời một màu cam rực rỡ. Thằng Thông thấy xe ngựa lễ phép cùng người làm đón từ xa. Gia trang này rộng gấp rưỡi biệt phủ trên trấn, ở vị trí rất đẹp, bốn bề non xanh nước biếc, cách trường trong núi của lão thầy già chỉ chừng mười dặm, tản bộ ra chợ phiên lớn mất chưa đầy một nén nhang.



Từ lúc khởi công quản gia Thứ đã sai con trai thường xuyên tới đây trông coi, nó cứ chắc mẩm cậu xây khu mới để nuôi thêm thê thiếp bên ngoài như các quan khác, giờ thấy cậu ẵm mợ hai về đây tự dưng sốc chẳng nói thành lời. Mợ chắc bị ốm, mặt mũi tái xanh. Sắc mặt cậu cũng không được tốt cho lắm, nó khom lưng chào cậu, sai mấy đứa đem khăn sạch nước ấm lên hầu cậu mợ nhưng bị cậu đuổi ra ngoài hết, một mình cậu trong đó chăm mợ.



Thầy lang bảo bệnh của mợ sau này không làm việc nặng nữa thì không có gì nguy hiểm. Chỉ có điều xương cốt bị tổn thương, nếu nói có cách chữa dứt điểm trong thời gian ngắn e rằng hơi hoang đường, phải dưỡng sức thuốc thang đều đặn mới dần dà bình phục được. Vậy có nghĩa mợ sẽ còn phải chịu đau dài dài, cậu nhìn mợ mồ hôi nhễ nhại trong lòng phiền muộn không nguôi. Năm đó thương mợ lấy chồng phận hèn nên cậu xa nhà, nghĩ lại, chẳng biết là quyết định sáng suốt hay sai lầm?



-"Con van bu...van các dì...đừng vứt mảnh lụa của con đi, con lựa mãi mới được đấy, cho con đi theo cậu đi mà, cậu chết trận cậu đang chờ con dưới âm phủ, không nhanh thì không kịp đầu thai cùng kiếp đâu."



Mợ trong mê man lảm nhảm linh tinh, ký ức đau buồn nhất cứ luẩn quẩn trong tâm trí mợ, dùng dằng dây dưa tạo nên những cơn ác mộng kinh hoàng. Cậu xót xa ôm mợ vỗ về, nước mắt mợ giàn giụa, mắt cậu cũng ướt đẫm theo. Cứ thế đi đánh trận, cậu cũng chưa hỏi mợ lời nào, mợ ở nhà chịu đủ mọi cực khổ, cậu phải bù đắp bao nhiêu cho đủ?



Con Mùi rụt rè bê thuốc lên, cậu hai cầm lấy rồi cẩn thận bón cho mợ. Mợ hai ăn phải bả gì mà như bị ma nhập, nó thấy mợ cứ đập cậu rầm rầm. Mợ mắng cậu cái tội lạnh nhạt với mợ, không chịu sang phòng mợ cứ phải để mợ rủ, hại mợ mất hết cả kiêu ngạo nền bà.



Thuốc mợ uống được chút lại trào ra, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng thì liên tục làu bàu cau có, chắc mợ bị mộng du thôi, nhưng mợ dữ quá, hất cả bát thuốc nóng vào tay cậu hại Mùi sợ run người. Cậu thì vẫn rất bình tĩnh, sai nó rót bát khác rồi kiên nhẫn dỗ dành mong mợ nguôi giận.



Mấy đứa khác thấy Mùi đứng thất thần cũng lén qua xem, tụi nó chứng kiến một màn mắt tròn mắt dẹt, trên trấn người ta đồn Trấn thủ ghê lắm, đồn vớ đồn vẩn chớ Trấn thủ sợ vợ như sợ cọp ý. Cơ mà vẫn thấy ngưỡng mộ, thằng Thông không lườm chắc còn mấp mé ngoài cửa còn lâu mới chịu xuống dọn dẹp.
Bọn người làm rình rập chỉ chỉ trỏ trỏ, mợ hai trừng mắt với cái chổi rơm ném ra phía xa, tụi nó lè lưỡi chạy biến. Cậu định để mợ ở gia trang bên ngoài luôn, cậu bảo ngày ngày cậu phi ngựa tới Trấn đường nhanh cũng không tới hai canh giờ nhưng mợ sốt ruột cậu thức khuya dậy sớm nên đêm đến tỉ tê nịnh nọt cậu kêu nhớ không khí tấp nập trong trấn. Mưa dầm thấm lâu, sau ba tháng kiên trì năn nỉ, cậu thấy xương khớp mợ ổn ổn đỡ nhức mỏi hơn rồi mới miễn cưỡng đồng ý cho hồi phủ. Vừa hay trở về thì mợ nhận được thư cu Trí gửi lên kêu bu Trinh sắp tới thăm, mợ mừng lắm, mừng đến nỗi thao thức mấy đêm liền, ăn chả vô uống chả vào.



Cứ ngỡ chỉ hồi hộp thường tình, ai ngờ thầy lang qua phán mợ có hỷ sự rồi. Mợ ba hay tin chạy sang xỉa xói, mợ ấy bảo mợ với cậu hai mới làm hoà cách đây không lâu mà bụng mợ đã to tổ chảng thì đứa nhỏ chắc chắn là con hoang. Mợ hai lửa giận ngùn ngụt, muốn cầm đòn gánh qua phang cho mợ ba một trận, cơ mà nghĩ tới con nên thôi, an phận ở trong phòng tĩnh dưỡng.



Ngặt nỗi, mấy cái lời ác độc của mợ ba nhỏ dần, bất an trong lòng mợ lại lớn dần. Có lần mợ nghe lính kể, cậu Minh tới trấn đường gây sự, quả quyết với cậu hai rằng cậu ấy hưởng mợ hết rồi. Mợ bữa đó mê man như chết, nào rõ sự tình ra sao? Nếu như thằng cu tí hay con hĩm này là của cậu Minh thật thì mợ còn mặt mũi nào để đối diện với cậu Lâm nữa?



Chỉ sợ cậu sẽ giận mợ, tống mợ về quê! Lòng mợ lo nơm nớp, lo tới mức ngộp thở. Nghe giọng con Quế lanh lảnh ngoài cửa chào cậu hai mới về, trán mợ rịn mồ hôi rần rần. Thường chiều tối cậu mới xong việc cơ, bữa nay có chuyện gì đột xuất chăng? Chân tay mợ run lẩy bẩy, rối quá, cuống quá chả nghĩ ra cái gì hay ho cả, đành liều mình lao xuống giường, bò tới ôm chân cậu khóc lóc.



-"Tôi có mang rồi cậu hai. Tôi thề tôi không lang chạ với ai cả...nhưng...cái vụ kia...tôi...thôi dù gì vẫn là tôi dại...giá như lúc đó đừng uống rượu thì hơn...giờ tôi cũng chả rõ có phải con cậu hay cậu Minh?"



Mợ hoảng thành ra mặt mũi trắng bệch, cậu bình tĩnh cúi xuống nhấc mợ lên, tay lau nước mắt giúp mợ, hôn nhẹ lên trán rồi ghé tai mợ trấn an.



-"Không quan trọng, chỉ cần là con của mợ thì sẽ là con của tôi."