Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 11 :
Ngày đăng: 12:34 30/04/20
“Lớn, lớn quá rồi… Không tính nữa.” Hải Tú nhìn tránh sang chỗ khác: “Cậu, cậu đã chép xong chưa…”
“Xong hết rồi.” Phong Phi cúi đầu ngắm cậu, hơi thở nhè nhẹ phả lên mặt đối phương. Hắn cười nói: “Sao lại không tính nữa? Anh đây vẫn chưa lớn lắm mà?”
Mặt cậu đã đỏ bừng lên, cuống cuồng muốn trốn, nhưng hắn cứ thích bắt nạt cậu đấy, thế thì sao nào? Hai tay hắn nắm lấy hai tay cậu, làm cậu có cố thế nào cũng không giãy ra được – có mấy Hải Tú hợp lại cũng không đấu nổi hắn đâu! Thấy cậu đã căng thẳng thật rồi, hắn mới nói: “Nói vài câu dễ nghe đi, rồi anh đây thả ~”
Cậu giãy dụa thêm một chốc, trên trán đã rỉn mồ hồi, nhỏ giọng lắp bắp: “Nói… nói cái gì cơ?”
“Hừm…” Hắn suy nghĩ: “Gọi tôi một tiếng anh đi. Đằng nào thì tôi cũng lớn hơn cậu, gọi tôi là anh cậu cũng không thiệt đúng không?”
Không hiểu sao cậu lại thấy ngượng, cúi đầu không muốn nói. Nhìn vẻ mặt cậu, hắn bật cười: “Tức thật rồi phỏng? Thôi thôi, không đùa cậu nữa, không muốn nói thì thôi.” Đoạn xoay người ngồi xuống, nhưng một tay vẫn nắm lấy tay cậu, xoa nắn rồi xuýt xoa: “Cậu thử nói xem… Tôi đối xử tốt với cậu như thế, mà bảo cậu gọi một tiếng anh thôi cậu đã khó chịu rồi? Mà có phải với ai tôi cũng tốt thế đâu…”
Khóe môi Hải Tú giật giật, muốn giải thích nhưng lại chẳng biết nói thế nào. Lúng túng cả nửa ngày, cậu mới thốt lên: “Mười, mười giờ rồi… Phải đi ngủ thôi.”
“Mệt rồi hả?” Phong Phi cũng đứng dậy: “Tôi đi bật nước nóng cho cậu nhé. Tôi sang phòng ba mẹ tắm.”
Cậu hơi do dự: “Còn tối nay…”
“Ngủ ở phòng tôi.” Hắn tự nhiên đáp: “Hay là cậu định đi đâu?”
Trưa nay họ đã bàn về chuyện này rồi, giờ có nói nữa cũng chẳng có gì thay đổi. Cậu chỉ có thể nghe lời hắn, đi tắm trước.
Hải Tú chỉ mang theo đồ lót, nên tắm xong vẫn mặc đồ của Phong Phi như trưa nay. Khi hắn đi vào phòng, thì đập vào mắt đầu tiên chính là — khung cảnh cậu mặc áo sơ mi của mình, ngoan ngoãn ngồi trên giường đọc sách.
Hắn vô thức ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, đè thẳng người xuống giường.
Cậu giật mình hoảng sợ, nhíu mày nói: “Cậu đang, đang làm gì thế…”
“Kệ tôi.” Chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, chỉ là… đột nhiên muốn ôm cậu thôi: “Muốn dọa cậu thôi mà. Aizz, cậu có thích xem phim kinh dị không?”
Hải Tú lắc đầu: “Không thích…”
Phong Phi hào hứng: “Sợ hả?”
“Cậu…” Hắn bật cười: “Ngốc thật đấy hả? Tôi chuyển đi đâu bây giờ? Đùa cậu thôi, tôi làm gì có bạn gái!”
Cậu ngẩn ra, đoạn vừa tức vừa ngượng mà chui tọt vào chăn, hắn nói gì cũng không chịu ló đầu ra nữa.
Hắn không biết nên khóc hay cười. Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của cậu, hắn vừa hối hận vừa áy náy – đúng ra hắn không nên chọc cậu mới phải. Đè lên gối cậu, hắn cười nói: “Vừa nghe cũng biết là giả rồi. Nếu tôi có bạn gái thật, thì sao tôi còn ngốc ở đây với cậu? Cậu nhớ lại thử xem, một tháng vừa rồi tôi ở với ai nhiều nhất?”
Bây giờ nghĩ lại cậu cũng thấy – lời hắn nói trước sau bất nhất như vậy, đáng lẽ cậu phải nhận ra từ đầu mới phải. Nhưng thế quái nào mà cậu lại tin, làm cậu càng thấy mình rất ngốc, ngốc đến phát sầu! Cậu trốn trong chăn như rùa rụt cổ, nhất định không chịu nhìn hắn nữa.
“Aizz, đừng bảo là cậu nghĩ tôi định chuyển trường thật chứ?” Phong Phi gãi gãi cái lỗ tai bị lộ ra ngoài của cậu, khẽ cười: “Dỗi rồi à? Được rồi được rồi, là tôi sai được chưa. Cậu còn ở đây thì sao tôi chuyển được?”
Nhưng cậu cứ không muốn nhìn hắn đấy!
Hắn đè lên người cậu, kéo kéo chăn: “Tức rồi? Tức thật phỏng?”
“…Không…” Hải Tú sợ bị nghĩ là tính tình kỳ quặc, bèn ló đầu ra, buồn bực nói: “…Không giận.”
“Thế là tốt. Nhớ là không được giận tôi đâu.” Hắn búng trán cậu: “Cậu giận thật thì tôi sẽ buồn đấy, có gì cũng phải nói ra. Chính cậu cũng vừa nói rồi còn gì – chúng ta từ nhỏ đã sống ở cùng một nơi, không nghi ngại nhau gì cả… Còn phải bàn về chuyện làm lâu* kia nữa.”
Hải Tú dở khóc dở cười: ” Là bờ sông* chứ. Cậu chỉ biết nói tục…”
*là đồng âm (?). Gốc là 干. Chi tiết ở chương trước.
“Ừ, tôi chỉ thế thôi.” Hắn nhoẻn miệng cười: “Không tức thật đúng không?
Cậu nhẹ lắc đầu, vẫn lo lắng hỏi: “Cậu… không chuyển trường thật đúng không?”
“Thật mà. Tôi sẽ không chuyển, cũng chưa có bạn gái.” Hắn chế nhạo: “Mà cậu không đoán ra được tôi đang nói đến ai à? Ông đây cả ngày xoay quanh cậu, còn đâu thời gian tìm ai khác nữa?”
Hải Tú ngẩn người, nhớ lại lời hắn vừa nói, nghĩ thế nào mà mặt lại đỏ lên.
Rồi lại vùi người vào chăn, Phong Phi nói thế nào cũng không chịu ló ra nữa. Hắn hết cách, đành phải ôm cả cậu lẫn chăn, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.Sev: Bọn trẻ thời nay… tiến triển thần tốc thật….