Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 18 :

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Cuối cùng, xe xúc tuyết mà hai người mong đợi cả buổi trưa cũng đến.



Sáng nay cả hai đều ăn trễ, nên bây giờ vẫn chưa đói bụng. Phong Phi nhìn thấy xe xúc tuyết ngoài cửa kính thì đứng ngồi không yên, chưa kịp mặc áo khoác đã ném hết bài tập sang bên cạnh rồi chạy ra ngoài nhìn. Hải Tủ mặc áo lạnh cẩn thận rồi mới ra theo, hai đứa đứng nhìn nhân viên xúc tuyết làm việc.



“Cậu ra đây làm gì?” Phong Phi kéo Hải Tú lại gần, bao lấy hai lỗ tai đỏ ửng của cậu, “Lạnh không?”



Hải Tú lắc đầu, nhìn nhân viên kia bắt đầu điều khiển xe xúc tuyết làm việc, quay lại nói nhỏ: “Dọn chỗ này….Mất bao lâu đây?”



Phong Phi bi quan nói: “Ít nhất phải hơn hai tiếng.”



Hải Tú suy nghĩ một lát, thấy cũng không quá tệ: “Chúng ta vẫn chưa đói mà, trong nhà vẫn còn nhiều đồ ăn lắm.”



“Trưa nay ăn mì nữa?” Phong Phi cười, “Thôi được rồi, biết tôi khó khăn thế nào mới kéo được cậu tới đây không, sao có thể để cậu ăn mì cả ngày? Vào thay quần áo đi rồi chúng ta ra ngoài.”



Hải Tú gật đầu cười, đi cùng Phong Phi về phòng.



Hai người mặc quần áo chỉnh tề, khoác thêm khăn choàng rồi ôm ví tiền ra ngoài.



“Aiz…”



Trên đường xuống núi, Phong Phi hỏi cậu: “Chừng nào mẹ cậu về?”



Hải Tú thành thực trả lời: “Hình như… thứ tư thì phải.”



Phong Phi mừng rỡ nói: “Thứ tư?!”



Hải Tú chớp chớp mắt: “Hả.. Có gì sao?”



“Không có gì.” Nom hắn rất vui vẻ, nói: “Ngày mai đừng về nhà, được không?”



Hải Tú nhíu mày: “Tớ không mang theo quần áo…”



“Thì bây giờ mình đi mua đây.” Hắn dụ dỗ cậu, “Nếu không mua được thì tôi dẫn cậu về nhà lấy, được chứ? Cậu cứ ở lại đây đi.”



Có thể ở chung với Phong Phi thì đương nhiên Hải Tú rất vui, nhưng cậu lại sợ. Từ hôm qua, cậu đã thấy tinh thần mình không ổn định, rất sợ mình sẽ lỡ miệng nói bậy hay làm gì kỳ lạ. Cứ nghĩ tới chuyện tối qua là Hải Tú lại sợ hãi – không biết cậu bị sao mà lại dám hôn Phong Phi…



Hải Tú dè dặt ngẩng đầu, nhìn góc nghiêng anh tuấn của Phong Phi đến xuất thần. Tối hôm qua, cậu đã trộm hôn nơi này của Phong Phi đó…



“Đang hỏi cậu đó, như vậy được không?” Phong Phi giục cậu, “Cậu về nhà cũng ở có một mình, tôi cũng ở một mình, cần gì phải như vậy? Yên tâm đi, hai ngày nữa đường thông, bà giúp việc sẽ tới, không để cậu phải đói đâu. Mà bà giúp việc nhà tôi nấu ăn ngon lắm, thật đó.”



Trong lòng Hải Tú xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không chống đỡ được cám dỗ được ở cùng Phong Phi, liền khẽ gật đầu.
Hải Tú lo lắng: “Nhưng… Nhưng tớ lỡ đồng ý, tớ… tớ không biết từ chối làm sao, tớ… gọi lại cho cậu ấy… xin lỗi…”



Phong Phi bật cười: “Xin lỗi cái gì, cậu thật sự muốn tới đó sao?”



Hải Tú áy náy vô cùng, tự trách nói: “Tại tớ không nói rõ ràng. Tớ nói tớ không thân với bọn họ nên không đi, cậu ấy lại nói… nói ở đó có nhiều bạn học của tụi mình lắm, ai cũng đi hết, còn nói nếu tớ không muốn chơi với cậu ấy thì cậu ấy sẽ gọi thêm mấy bạn “học sinh giỏi” tới. Vương Bằng, Tống Giai Giai cậu ấy cũng kêu….”



Phong Phi suy nghĩ một lát mới hiểu được Hà Hạo nói cái gì. Chắc chắn là nói vì Hải Tú mới gọi mấy người đó tới, nhưng trời mới biết cậu ta có gọi thật không, chỉ có Hải Tú mới tin rồi tự trách thế này thôi. Hắn nghĩ bụng, thôi thì ngoài giờ học để cho Hải Tú tiếp xúc với bạn bè một chút chắc cũng được.



Hơn nữa, còn có mình đi chung, không ai có thể bắt nạt cậu ấy.



Phong Phi hỏi lại lần nữa: “Đừng miễn cưỡng, muốn đi thì đi. Chắc nó cũng gọi cô Nghê tới, cậu không muốn thì đừng có đi.”



Hải Tú chợt cảm thấy an tâm: “Cô… Cô Nghê cũng tới?”



Phong Phi không dám nghĩ đến hình ảnh Nghê Mai Lâm cùng liên hoan với bọn họ, xua tay nói: “Tôi chỉ… ví dụ thôi.”



Hắn cầm di động lên, gọi lại cho Hà Hạo.



Sau khi xác nhận quả thật có một nửa bạn học cùng lớp tham dự, Phong Phi mới yên tâm. cảnh cáo Hà Hạo: “Đừng gọi cho Hải Tú nữa, một lần là đủ rồi.”



Hà Hạo không cam lòng cãi lại: “Mắc gì tao không được gọi cho Hải Tú!”



“Gọi nữa tao đập nát điện thoại mày!” Phong Phi nói thẳng, “Còn gọi nữa không!”



Hà Hạo đành nhận thua: “Đừng đập, tao vừa mới đổi điện thoại… Hai người sẽ tới chứ?”



Phong Phi “Ừ” một tiếng.



Hà Hạo lại bất mãn: “Tao gọi mày mày không tới, Hải Tú vừa nói một câu mày tới ngay, mày….”



“Tao chỉ nể mặt cậu ấy thôi.” Phong Phi giễu cợt, “Cho mày tức chết!”



Hắn cúp điện thoại rồi nói với Hải Tú: “Muốn đi thì đi thôi, bạn bè chúng ta đều quen biết, tới chơi một lát cũng được.”



Thật ra trong lòng Hải Tú rất sẵn sàng giao lưu với các bạn học, nghe hắn nói thì gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Tớ, tớ không muốn chơi thâu đêm, tớ…”



“Đừng quá lo lắng, bọn họ chỉ ca hát, vui đùa hay chơi mấy cái trò như ‘nói thật hay đại mạo hiểm’ thôi, không có gì mới mẻ, cậu chơi chán thì chúng ta về.” Phong Phi nhéo lỗ tai cậu, cười nói: “Sợ tôi mải chơi với bọn nó rồi không chịu về? Nghĩ cái gì vậy, sao tôi có thể bỏ cậu mà đi chơi với bọn nhóc kia được.”



Hải Tú đỏ mặt “Ừ” một tiếng, đi theo sau Phong Phi.