Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 23 :
Ngày đăng: 12:34 30/04/20
Hà Hạo đi rồi, Hải Tú mới từ phòng bếp ra, ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy… Cậu ấy đi rồi?”
“Nó bận việc.” Phong Phi thuận miệng đáp, “Chắc là mẹ nó kêu về. Thời tiết bây giờ thất thường, không chừng lát nữa tuyết lại rơi, nên người nhà nó không yên tâm.”
“À.” Hải Tú khẽ nhíu mày, “Vậy thức ăn gọi tới…”
Phong Phi cũng hết cách: “Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Lúc cả hai ăn tối, hắn lơ đãng nói: “Mới nãy Hà Hạo nói, quan hệ của hai đứa mình có hơi tốt quá.”
Hải Tú chợt cứng người, đứng lên ho mạnh liên tục. Phong Phi vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho cậu, bật cười: “Sao vậy, ăn uống cũng không cẩn thận! Sặc rồi chứ gì?”
Cậu lắc đầu thật mạnh, cúi người ho khan một lúc lâu mới dừng được, cố gắng nói: “Không, không sao…”
Cậu chột dạ không dám nhìn Phong Phi, ánh mắt né tránh nhận lấy ly nước hắn đưa, uống hai ngụm rồi mới hít sâu một hơi, nhìn hắn cười nói: “Tớ không cẩn thận… Không sao đâu.”
Phong Phi dở khóc dở cười: “Cậu cứ như vậy thì người khác làm sao mà yên tâm được, ăn từ từ thôi.” Rồi lấy thêm một ly nước nữa cho cậu.
Có câu “người nói vô tình, người nghe hữu ý” – lúc này Hải Tú cũng vậy. Cậu thầm lo lắng – liệu Phong Phi có thấy mình quá phiền phức không?
Hải Tú không muốn Phong Phi cảm thấy cậu là đứa vô dụng, dè dặt biện minh: “Tớ… tớ không hay bị sặc đâu.”
“Tốt nhất là vậy.” Phong Phi cúi đầu nhặt xương cá cho Hải Tú, “Trước đây tôi nghe người ta kể, có đứa trẻ con ăn cơm mà bị sặc chết, thật đáng sợ.” Hắn gắp miếng cá đã nhặt sạch hết xương bỏ vào bát Hải Tú, lại nói: “Sau này cậu ăn cá bơn hay cá chình ấy, thịt nhiều xương ít.”
Hải Tú càng cuống hơn – cậu không muốn Phong Phi xem mình như đứa ngốc phiền phức không biết gì, nhẹ giọng phản bác: “Tớ biết gỡ cá mà, từ nhỏ đã biết rồi.”
“Thật không.” Phong Phi cười cười, “Cậu thích ăn cá hả?”
Hải Tú gật đầu, Phong Phi ra vẻ đã hiểu: “Hèn chi thông minh như vậy.”
Tâm trạng Hải Tú nháy mắt thay đổi – Phong Phi vừa khen cậu đó!
Hắn cúi đầu và hai đũa cơm, lại nói: “Hà Hạo…”
“Ngày mai tụi mình….” Hải Tú lập tức cắt lời Phong Phi, nói lảng sang chuyện khác, “Mấy giờ… mấy giờ dậy? Mai là thứ hai…”
“Được rồi, được rồi.” Phong Phi không muốn đùa cậu quá trớn, cười nói: “Ngủ đi, mai phải dậy sớm nữa.”
Hải Tú xấu hổ xoay người, đưa lưng về phía Phong Phi. Một lúc sau, khi nghe được hơi thở đều đặn của hắn, cậu mới chậm rãi xoay người lại.
Mặt cậu vẫn còn nong nóng. Cậu phải cố gắng lắm mới quên được chuyện kia, vậy mà Phong Phi lại nhắc lại, hại cậu mặt đỏ tim đập nửa ngày.
Lúc nào Phong Phi cũng thích trêu cậu như vậy, nhưng cậu không hề giận. Chẳng qua… cậu chỉ u sầu vì mình dễ ngượng ngùng quá…
Lúc nào cũng đỏ mặt, rõ ràng quá đi!
Hải Tú không dám nghĩ là Phong Phi cũng thích mình.
Hắn có nhiều bạn như vậy, đối xử với ai cũng rất tốt, nên cậu cảm thấy – không có lý gì để hắn coi trọng một đứa không có gì nổi bật như cậu hơn cả. Dù cậu đã nỗ lực hết sức, dùng cả sở trường của mình là học để giúp đỡ hắn, nhưng nhìn lại những gì hắn đã làm cho cậu, thì cậu thấy… mọi việc mình làm nó bé tẻo bé teo.
Hải Tú muốn mình trở nên giỏi giang hơn, lanh lẹ hơn, để Phong Phi có thể thích mình.
Nhưng làm gì có ai đủ tự tin khi đứng trước mặt người mình thích? Hải Tú cảm thấy – dù mình làm gì cũng là không đủ.
Nhớ lại tình trạng của mình mấy tháng trước, Hải Tú khẽ thở dài. Cậu nhận ra bản thân đã tiến bộ rất nhiều, dĩ nhiên đều nhờ Phong Phi cả.
Ngoài trời tuyết rơi ngày càng nhiều, ánh sáng trong phòng ngủ cũng tối hơn mọi khi. Hải Tú nhìn gương mặt anh tuấn của Phong Phi lúc đang ngủ, lòng lại nhớ đến cảnh tượng hắn hôn mình.
Cậu còn tưởng lúc đó mình sẽ nghẹt thở cơ, nhưng sự thật thì không hề như vậy – cả người cậu đều thấy lâng lâng.
Hải Tú nỗ lực kiềm chế hết mức, cuối cùng vẫn không kiềm được mà xích tới, xích tới… thật gần.
Trong lòng vừa tự nhủ đây là lần cuối cùng, vừa xích lại như hôm trước, len lén hôn một cái lên gò má Phong Phi, nhẹ đến không thể nhẹ hơn được.
Hải Tú vô cùng thỏa mãn, vừa muốn xoay người trở về thì chợt nghe giọng cười của hắn ngay bên tai: “Hải Tú, cậu làm gì vậy?”
Cậu mở to hai mắt. Trong bóng tối, hai con ngươi của Phong Phi sáng lên, bình tĩnh nhìn cậu.
Mặt Hải Tú trắng bệch, theo bản năng muốn đứng dậy xuống giường bỏ trốn. Nhưng cậu chưa kịp động đậy đã bị Phong Phi đè lên người, rồi hắn cúi đầu, hôn lên môi cậu.