Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 25 :

Ngày đăng: 12:34 30/04/20


Sáng thứ hai, lúc Hải Tú tỉnh dậy thì thấy trên giường chỉ có mình cậu.



Hải Tú ngơ ngác ngồi trên giường, dường như đang nghĩ lại xem chuyện tối qua là thật hay chỉ do cậu nằm mơ thôi.



Ngước nhìn đồng hồ… Sáu giờ mười lăm. Đây là thời gian cậu hay thức dậy.



Dù cơ thể Hải Tú tỉnh lại đúng giờ theo đồng hồ sinh học, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi lắm. Rõ ràng là do tối qua thức khuya. Mà vì sao thức khuya… Cậu sờ sờ môi mình, tim đập ngày càng nhanh – hôm qua cậu không mơ, mà là thật.



Nhưng Phong Phi đâu?



Hải Tú mặc quần áo vào rồi rời giường, đến nhà vệ sinh nhìn… Phong Phi không có ở đây.



Cậu xuống lầu đi vòng vòng tìm một hồi – vẫn không tìm ra. Đột nhiên cậu thấy trời đất như sụp đổ, nhẹ giọng gọi: “Phong… Phong Phi?”



Cậu mặc áo lạnh vào, đẩy cửa ra ngoài tìm – vẫn không thấy Phong Phi trong sân.



Hải Tú lê thân vào nhà, trong lòng như có vật gì đè nặng… Phong Phi hối hận sao?



Lúc này Hải Tú mới nghĩ lại – có thể tối qua Phong Phi chỉ nhất thời kích động thôi… Mình trộm hôn cậu ấy, làm cậu ấy nhất thời cảm động, chắc là do thương hại mình nữa, nên là…



Hải Tú lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.



Đột nhiên cậu nhớ tới một quyển sách mình từng đọc – khi gặp tình huống này, tốt nhất nên làm như chưa xảy ra chuyện gì và chờ đối phương tỏ thái độ. Nếu đối phương thật sự tránh né, tốt nhất là không nên làm mình mất mặt, quên đi chuyện lúc trước mới khiến bản thân không quá thảm hại trước đối phương.



Cậu hiểu chứ! Nhưng… tay cậu vẫn cầm điện thoại lên, gọi cho Phong Phi.



Cậu không sợ mình quá thảm hại hay gì gì đó. So với việc được ở cùng Phong Phi, mấy chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì.



Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói đầy sức sống của Phong Phi vang lên: “Dậy rồi hả?”



“Ừ… Ừ.” Hải Tú nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Cậu… cậu đi đâu vậy?”



“Tôi ra ngoài một chút, sắp về tới rồi.” Hắn vội nói: “Cúp đi, tới cửa rồi nè.”



Hải Tú vừa đứng dậy, cửa đã mở ra. Phong Phi xách một túi bánh mì và một phần ăn sáng vào nhà, đổi giày cởi áo khoác ra rồi nói: “Dậy sớm vậy? Tôi còn định lát nữa mới gọi cậu dậy đấy.”



Cậu tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Phong Phi?”



“Ừ?” Hắn cười với cậu, “Sao vậy?”
“Nguyên sáng nay mày bị sao vậy?” Thấy Hà Hạo vừa làm xong một bài tập, bạn học cùng bàn của hắn cau mày hỏi, “Làm gì mà trông cứ như lo cho nước cho dân thế?”



Hà Hạo rầu rĩ đáp: “Mày thì biết gì! Tao.. tao sợ người anh em tốt của tao đi lệch quỹ đạo..”



Bạn cùng bàn lạnh lùng liếc hắn: “Tao thấy sáng giờ mày đi lệch quỹ đạo thì có, còn rảnh rỗi lo cho người khác à?”



Hà Hạo buồn bực, nhận ra bạn cùng bàn nói đúng thật.



Phong Phi và Hải Tú ở bên nhau thì có gì không tốt? Chỉ có hắn, tự nhiên phí mất cả buổi sáng không học được gì cả… Dù bình thường hắn vẫn hay xao lãng…



Hà Hạo thở dài, tự thấy mình lắm chuyện thật. Hắn lấy thư tình trong hộc bàn ra, định vo lại rồi vứt đi thì chợt nhớ tới chuyện lần trước. Vội vàng mở thư ra – may quá, lần này Quý Nhã Kỳ không đề tên người nhận cũng không kí tên!



Hắn đang yên tâm định xé thư đi thì đột nhiên, cửa phòng học bật mở: “Em cầm cái gì trong tay đấy?!”



Tay hắn run lên, suýt nữa đã bị dọa tiểu ra quần. Vừa quay lại thì thấy thầy chủ nhiệm đang cực kì giận dữ đi về phía hắn, “Đứng lên! Đưa thứ trong tay em cho tôi!”



Hà Hạo bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp giải thích: “Thầy chủ nhiệm, cái này… cái này không phải của em, em nói thật đó!”



“Lúc nãy tôi đi ngang cửa sau phòng học thì thấy em thất thần, than ngắn thở dài móc cái gì trong hộc bàn ra vậy!” Hà Hạo vốn không có năng khiếu giải thích, càng nói càng khiến thầy chủ nhiệm tức thêm, “Tận mắt tôi thấy em mở ra mà, còn muốn chối hả! Cầm cái đó đi theo tôi tìm cô giáo em, nhanh lên!”



Giờ phút này, dẫu Hà Hạo có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích – hắn muốn khóc quá mà! “Cái này không phải của em thiệt mà! Không liên quan đến em!”



Chủ nhiệm không tin nhìn hắn: “Vậy là của ai?”



Hà Hạo thở dài, đấu tranh một hồi thì đành nhận tội, nhắm mắt nói: “Phải… Là của em.”



“Em!” Chủ nhiệm giận tím mặt, “Lần trước các em làm loại chuyện này, cô Nghê đã nhắm mắt bỏ qua! Lần này nhất định tôi sẽ phạt nặng! Viết kiểm điểm! Phạt đứng một ngày!”



Sau khi thầy chủ nhiệm lôi Hà Hạo đi tìm Nghê Mai Lâm, đám học sinh trong lớp im lặng nãy giờ mới cười phá lên.



Phong Phi cắn bút, nhìn bóng lưng Hà Hạo, tấm tắc khen ngợi: “Công nhận chuyện quái gì cũng có thể xảy ra thật… Có người viết thư tình cho Hà Hạo cơ đấy? Wow~”



Nãy giờ Hải Tú vẫn tập trung làm bài, không để ý chuyện bên ngoài nên hỏi hắn: “Sao vậy… Có chuyện gì hả?”



Phong Phi thở dài, lắc đầu nói: “Không có gì… Mau dọn dẹp thôi, sắp hết giờ rồi, lát nữa mình đi ăn.”



Hải Tú ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”