Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 44 :
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Phong Phi cứ lo Hải Tú sẽ bị Hải Hạo Vĩ ảnh hưởng, liên tục trêu chọc cậu. Một bữa ăn thôi mà Hải Tú bị hắn lưu manh đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng cứ cong lên.
Phong Phi thoáng yên tâm lại. Sau khi ăn tối xong, hai đứa vừa xem TV vừa làm bài tập. Phong Phi không thể tập trung được, ngồi nửa giờ cũng không chịu động bút, hai mắt cứ dán chặt vào TV. Hải Tú không thể yên lòng, làm được nửa đề thi thì nói với hắn: “Cậu có muốn… muốn ăn trái cây không? Tớ đi rửa táo vừa mua nha?”
Phong Phi thì sao cũng được, xem TV không thèm ý kiến: “Tùy cậu.”
Hải Tú lặng lẽ thở phào, dẹp bài tập đi, nhẹ nhàng đứng dậy, vòng qua TV, đi từ từ lên lầu.
TV chuyển sang quảng cáo, Phong Phi quay đầu nhìn Hải Tú. Hắn chưa kịp mở miệng thì Hải Tú đã vội vàng nói: “Tớ, tớ đi… tớ lên lầu một xíu, rồi đi rửa táo nha.”
Phong Phi nhìn Hải Tú đang siết chặt ly nước, đang định nói thì Hải Tú lại vội giải thích: “Tớ… tớ khát nước, cậu, cậu uống nước không?”
Phong Phi tỉnh rụi lắc đầu, cười với Hải Tú, rồi cúi đầu nhìn bài vở để đó cả nửa ngày mà chưa đụng vào. Hải Tú thở nhẹ một hơi, vội vã chạy nhanh lên lầu.
Phong Phi buồn bực đẩy bài tập trước mặt sang một bên, trong lòng không biết phải làm sao. Đã lâu như vậy, Hải Tú vẫn cứ trộm uống thuốc.
Mặc dù thuốc đã được đổi từ lâu, sẽ không tạo ra tác dụng phụ với Hải Tú nữa, nhưng từ sáng đến tối cứ lén lút uống thuốc sau lưng hắn là có ý gì chứ? Hải Tú vẫn không thể suy nghĩ thoáng hơn, lúc nào cũng nghĩ là phải dựa vào mấy viên thuốc kia thì cậu mới bình thường được.
Đã nhiều lần, lời của Phong Phi gần như đã vụt ra khỏi miệng. Hắn muốn nói với Hải Tú rằng – hiện tại cậu đã có thể sống như người bình thường, không cần phải lo lắng như vậy nữa.
Nhưng Hải Tú rất có ác cảm với bệnh của mình, nhất là với Phong Phi, cậu rất không muốn hắn biết cậu bị bệnh.
Không muốn người yêu biết mình có bệnh thì Phong Phi có thể thông cảm, nhưng hắn lại hy vọng Hải Tú có thể thẳng thắn với mình, rồi hai đứa cũng thoải mái với nhau hơn.
Hải Tú bối rối nhướng mày: “Sao vậy… Nói, nói đi mà…”
Ánh mắt Phong Phi ngập tràn ý cười: “Muốn biết phải nói thế nào mới làm tôi vui vẻ hửm?”
Hải Tú gật đầu thật mạnh, Phong Phi nở nụ cười xấu xa: “Là cậu ép tôi nói đó nha…”
Phong Phi nhích tới gần, nói vào tai Hải Tú: “Muốn tôi vui, thì cứ ngoan ngoãn nghe lời… À, còn nữa…”
Phong Phi ngày càng hạ thấp giọng, lời nói cũng ngày càng nghe không lọt tai. Rốt cuộc Hải Tú nghe không nổi nữa, ôm lỗ tai trốn sang một bên, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn – sao Phong Phi…. lại hư quá, hư quá đi!
Phong Phi cầm miếng táo lên bỏ vào miệng, nhai ‘rôm rốp rôm rốp’, vô tội nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Không phải cậu hỏi sao? Tôi nói rồi đó.”
Hải Tú xoa hai lỗ tai hồng hồng, rồi lại lê thân trở về tiếp tục gọt táo. Cậu gọt một miếng, Phong Phi ăn một miếng. Một lúc lâu sau, Hải Tú mới nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu chỉ thích nghe mấy câu như vậy thiệt hả?”
Phong Phi bật cười, ôm lấy cậu nói: “Aizz, thiệt tình… cậu cứ làm người ta yêu thích như vậy, sao tôi chịu nổi đây…”
Lúc này đây, Hải Tú mới nhận ra là nãy giờ Phong Phi trêu chọc cậu. Nhưng cậu cũng không giận, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ chỉ muốn làm cậu vui vẻ…”
“Biết biết.” Phong Phi nuốt miếng táo trong miệng xuống, lại cười nói: “Đừng để ý mấy chuyện này, cậu không cần phải làm gì hết, ngoan ngoãn ở cùng với tôi, tôi nhìn cậu vui vẻ thì tôi cũng vui theo…”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tớ… tớ cũng giống cậu. Cậu vui thì tớ cũng vui, không cần gì hết, chỉ cần cậu vui thôi.”
Phong Phi không cẩn thận bị Hải Tú rải đường. Hắn không nhịn nữa, cầm con dao gọt trái cây trong tay Hải Tú bỏ qua một bên, đè người ta lên tường, hung hăng hôn một trận.