Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 46 :
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Một đêm yên bình trôi qua. Sáng hôm sau, Phong Phi dậy thật sớm, ra ngoài chạy bộ rồi mua đồ ăn sáng về nhà. Lúc Hải Tú vệ sinh xong xuôi đi xuống lầu, Phong Phi đã trở lại. Hắn đưa hai phần ăn sáng cho Hải Tú rồi đi tắm; khi hắn ra thì bữa sáng và nước trái cây đã chuẩn bị sẵn sàng, còn Hải Tú thì ngoan ngoãn ngồi đợi hắn.
Phong Phi lau sạch nước còn đọng trên cổ, nói: “Chờ tôi làm gì, đồ ăn nguội hết rồi kìa, ăn mau đi.”
Phong Phi đã nói câu này không chỉ một lần, nhưng nếu hai người mà ăn cùng nhau thì Hải Tú nhất định phải đợi hắn, không có hắn thì không ăn.
Hắn vẫn không hiểu sao mình lại may mắn như vậy, nhặt được một bảo bối thế này đây.
Mặc dù bảo bối này lâu lâu lại chọt hắn một cái…
Phong Phi nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng lại ngứa lên – hắn muốn đè Hải Tú ra như vậy rồi như vậy như vậy nè…
Hắn ăn rất nhanh, không tới vài phút đã quét sạch đồ ăn trước mặt. Nhân lúc Hải Tú còn chưa ăn xong, hắn lấy hộp bảo quản ra, bỏ trái cây hai người ăn dư vào, rồi bỏ thêm bánh brownies vào một hộp khác. Xong xuôi thì cất hai cái hộp vào trong cặp, đợi đến giờ ra chơi thì lấy ra cho Hải Tú ăn thôi.
Hắn vừa xong thì Hải Tú cũng ăn xong. Hắn dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa, hai đứa thay quần áo rồi cùng đeo cặp đi học.
Hai người đi bộ tới trường, vừa tới cổng thì gặp Hà Hạo. Hà Hạo cũng nhìn thấy hai đứa từ xa, vừa định giả mù không thấy, ai ngờ bị Phong Phi thấy được, kêu réo hắn không ngừng. Hà Hạo không còn cách nào khác, đành phải dừng lại, cực kì không kiên nhẫn đợi hai đứa đi tới.
Phong Phi nhìn Hà Hạo đang sầm mặt, cười nói: “Mày điếc hả? Tao kêu to vậy mà mày không nghe?”
Hà Hạo chẳng buồn đáp, gật đầu với Hải Tú một cái coi như chào hỏi, rồi nói với Phong Phi: “Mày nghe thông báo nghỉ Tết chưa?”
Phong Phi lập tức có hứng thú: “Nghỉ mấy ngày? Nghe đàn anh nói được nghỉ năm ngày đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, Hà Hạo cực kì vui vẻ, lắc đầu nói: “Không biết ai đã báo chuyện trường mình bắt đi học trước thời hạn cho cấp trên nghe, trường mình là trường trọng yếu nữa nên bọn họ tra rất nghiêm. Trường không dám bắt học thêm nữa, mấy khối khác nghỉ theo lịch bình thường, còn khối 12 mình hình như được nghỉ tới nửa tháng.”
Phong Phi nghe xong thì quay ra nhìn Hải Tú, thấy hai mắt cậu sáng lên. Hắn vội hỏi Hà Hạo: “Nghỉ từ hôm nào vậy?”
“Cỡ 23 tháng chạp nghỉ tới mùng 8 mới đi học lại.” Hà Hạo tính toán, hài lòng nói: “Nửa tháng đúng không?”
“Vậy nên, lãnh đạo trường mình đã quyết định mở một lớp học thêm nhỏ, chỉ dành cho những học sinh giống như em vậy. Bọn họ cũng đã thuê một khu bên cạnh trường mình cho các em học. Giáo viên đứng lớp đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, học sinh cũng không nhiều, toàn khối mình chỉ có chừng 30 người thôi, không sợ bị phát hiện, thời gian đi học giống như bình thường.” Nghê Mai Lâm nhìn Hải Tú, “Đi học thêm một tuần trước Tết, em không bận chứ?”
Hải Tú im lặng, rồi lại do dự nói: “Em… không đi được không?”
Nghê Mai Lâm ngạc nhiên nhìn Hải Tú: “Sao vậy?”
Cậu mím môi, úp úp mở mở: “Em… em không muốn đi.”
“Hải Tú à, em phải hiểu em bây giờ là học sinh đứng đầu khối, các cấp lãnh đạo ai cũng biết em hết.” Thật ra Nghê Mai Lâm cũng không thích cái vụ mở lớp đặc biệt này, nhưng cấp trên đã có lệnh, cô đành phải khuyên nhủ, “Nếu em không tham gia thì cấp trên sẽ biết hết, thật ra chuyện mở lớp này trường nào cũng có, em đừng lo. Thông báo này cũng là thầy cô nói trực tiếp với các em, các em không nói thì các bạn khác cũng không biết. Lần học này, trường cũng không thu thêm học phí, mở lớp là vì các em thôi.”
“Cảm ơn cô…” Hải Tú không nỡ từ chối thẳng ý tốt của Nghê Mai Lâm, nhưng vẫn phải từ chối, “Em thật sự không muốn đi đâu ạ, em… ở nhà em cũng có thể tự học được.”
Nghê Mai Lâm không ngờ Hải Tú lại không chịu đi học, cô ngẩng đầu nhìn cậu, đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy một dấu răng đỏ nhạt trên cổ Hải Tú.
Cô chợt quên luôn mình muốn nói gì.
Hải Tú vẫn không biết gì cả. Nghê Mai Lâm nhanh chóng thu lại biểu cảm, cúi đầu lật tới lật lui giáo án, rồi chợt dừng lại, nghiêm giọng nói: “Đây là quy định của trường, tuy không bắt buộc nhưng không phải muốn nói không đi là không đi, chuyện này cứ như vậy đi.”
Hải Tú vẫn còn muốn nói, nhưng Nghê Mai Lâm lại ngắt lời cậu: “Hải Tú, em đừng phụ kì vọng mọi người đặt vào em. Còn nữa, chuyện này không được nói cho bạn học khác, để trường biết thì cô rất khó xử. Em đi đi.”
Cô nói xong thì không muốn nghe Hải Tú nói nữa, đuổi cậu ra ngoài.
Hải Tú đi rồi, dù chỉ là một chữ trên giáo án, Nghê Mai Lâm cũng nhìn không vô. Cô dựa lưng vào ghế, nhíu chặt mày.
Chưa đầy mười phút sau, đúng như cô dự liệu, Phong Phi vội vàng chạy tới, gõ cửa phòng làm việc.
Nghê Mai Lâm hít sâu một hơi, nói: “Vào đi.”