Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 67 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Tuy hôm sau là thứ bảy nhưng hai đứa vẫn dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong thì vừa đúng 6h, một đứa ra ban công học bài, một đứa vào phòng học làm đề.



Phong Phi ngồi trong phòng học canh thời gian làm đề – mất một tiếng để làm xong một đề thi số học dài ba trang, chỉ còn hai bài lớn.



Phong Phi nhìn đồng hồ, cực kì hài lòng —- Mới đầu năm nay thôi, những hiểu biết về số học của hắn chỉ dừng lại ở mấy công thức. Một là hắn không biết làm thật, hai là dù có làm thì cũng không kịp thời gian. Từ khi ầm ĩ một trận với Phong Hiên, thề là phải thi đậu vào một trường danh tiếng thì lúc nào hắn cũng canh thời gian khi làm đề. Cố gắng không ngừng nghỉ, bỏ hết những thói quen có thể làm tốn thời gian, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng phải luôn đảm bảo chất lượng bài làm để cố gắng lấy điểm hai bài lớn cuối cùng. Hắn luyện tới hôm nay, đã dư lại được một giờ cho hai bài đó.



Cứ dựa theo tiến độ này, thi cử hoàn toàn không phải là vấn đề nữa.



Phong Phi đắc ý ngâm nga một bài hát. Đã 7h, hắn xuống lầu xem một chút, thấy bà giúp việc đã tới và đang nấu bữa sáng, liền lên tiếng chào hỏi rồi ra ban công tìm Hải Tú.



Chú gà trống nhỏ tức giận đang đọc cái gì mà “Những câu nói hay”. Hai tay Phong Phi nổi hết da gà, bất mãn nói: “Cậu nói ra mấy câu kiểu… ‘Cố gắng của hôm nay là cho ngày mai’, không thấy ớn hả?”



Hải Tú cũng thấy hơi gượng gạo, lúng túng cười: “Mấy câu này đọc nhiều rất có ích khi viết văn nghị luận, còn tiết kiệm được thời gian, chỉ cần nhìn đề rồi nhớ đến những câu nói này, còn lại là chép xuống thôi.”



Những phương pháp này Hải Tú đã nói với hắn rất nhiều lần, nhưng hắn lại luôn xem thường. Cậu lắc đầu nói: “Tớ cũng không thích viết văn đâu, nhưng mà cậu quá thờ ơ rồi đấy… Cô giáo đã nói thế nào? Phải đặt cảm xúc của mình vào, cậu thì có cảm xúc gì chứ…”



Hải Tú muốn nói mà không dám, cân nhắc mãi mới uyển chuyển nói: “Nhưng mà…Lấy điểm là ở chỗ luận điểm rõ ràng, trình bày thuyết phục được người đọc. Tớ thấy mỗi lần viết văn luận điểm của cậu đều rất ‘đặc biệt‘, dễ lạc… lạc đề…”



Phong Phi đỏ mặt nói: “Ai mà chưa từng lạc đề? Tôi mới vô tình bị có một lần! Tôi làm bài theo những tiêu chuẩn mới, để mấy ông bà chấm bài sáng mắt ra…”



Hải Tú yếu ớt vạch trần: “Thế nên lúc trước thi văn nghị luận đó, cậu… cậu lại viết cho thầy chủ nhiệm một lá thư…”



Phong Phi thẹn quá hóa giận: “Nói bao nhiêu lần là đừng nhắc tới chuyện này rồi!! Bà cô văn nói xong tới cô chủ nhiệm nói! Chủ nhiệm nói xong đến cậu nói. Còn cái bà dạy văn kia nữa! Đi tới đâu bả nói tới đó! M* nó chưa được tới nửa ngày mà cả khối đều biết tôi viết thư cho thầy chủ nhiệm!!!”



Hải Tú không nghĩ Phong Phi lại để ý chuyện này như vậy, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi mà… Không nói nữa.”



Cậu sợ hắn giận thật nên còn cố ý làm động tác kéo khóa miệng, lắc đầu thật mạnh, ánh mắt lấy lòng nhìn Phong Phi.



Hắn miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của cậu, hậm hực nói: “Bà cô dạy văn kia đúng là chưa nếm mùi đời… Chữ tôi như vậy mà cho có 30 điểm! Thấy hợp lý không?!”




Hà Hạo tức giận muốn ném cha điện thoại đi cho rồi!



Hà Hạo càng nghĩ càng giận, lại nói: “Như lần trước kiểm tra thể lực đó, thầy thể dục bắt tụi tao hỗ trợ ghi chép số liệu, thằng nào cũng bận tối tăm mặt mũi, còn mày thì sao? Mày lấy m* phiếu khám sức khỏe của cậu ấy rồi cứ thế bảo đội ngũ làm kiểm tra một mình cho cậu ấy, Hải Tú khỏi phải đợi tao không nói, mày còn giả mù đi sửa số liệu!! Cơ thế Hải Tú nhỏ tí xíu thế kia mà mày ghi cậu ấy chống đẩy được 60 cái 1 phút, xạo cl!!”



Phong Phi bật cười: “Tao tình nguyện.”



Hà Hạo tức tối: “Ừ, cứ tình nguyện đi rồi đừng hỏi sao người khác nhìn ra. Mọi người đều quen cả ngày mày cứ che chở cậu ấy, ai mà có ý, nhất là có ý với mày, để ý một tí thì không ngu là nhìn ra liền.”



Hắn chợt đăm chiêu: “Biết rồi, dù gì cũng sắp tốt nghiệp, chả sao cả.”



Hà Hạo cúp máy. Phong Phi đứng dậy, tự dưng lại thấy tay mình hơi ngứa, cúi xuống nhìn thì không biết đã bị muỗi cắn từ lúc nào, trên tay phồng lên một điểm.



Hắn gãi mấy phát rồi đi về phòng, cười nói: “Giờ nhà có muỗi rồi.”



Hải Tú đang giải đề đến điểm then chốt, nghe vậy thì nói: “Ngăn tủ thứ hai bên này có thuốc bôi, tự cậu bôi đi.”



Hắn đột nhiên có hơi bất mãn: “Một người đep trai giỏi giang như vậy bị muỗi cắn mà cậu cũng không để ý?!”



Hải Tú vẫn không ngẩng đầu lên, đáp: “Cậu bôi thuốc nhanh đi… Không lát nữa lại ngứa bây giờ.”



Phong Phi thầm nghĩ – đầu óc kiểu này mà hôn một cái không biết có tỉnh ra không nhỉ?



Hắn bấc đắc dĩ đi bôi thuốc, ý đồ xấu xa vẫn đang nhen nhóm, liền tới trước mặt cậu chìa tay ra, bắt cậu nhìn vết muỗi cắn trên tay hắn, nói đầy ẩn ý: “Cậu nhìn xem.”



Hải Tú nhìn lướt qua, đưa tay lên, ấn một vết hình chữ thập chính xác lên vết muỗi cắn rồi giục hắn: “Rồi đó, mau học tiếp đi.”



Phong Phi bị vẻ dễ thương của cậu làm cho đông cứng, hoàn toàn không muốn quậy phá nữa, quay về chỗ của mình tiếp tục chăm chỉ.