Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 71 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Cũng vì thằng con trai nhỏ tự dưng đến kì nổi loạn mà Lữ Hạo Lị giận đến thở không thông, chị dâu Phong Phi ngồi an ủi cô cả nửa ngày nhưng Lữ Hạo Lị vẫn không nuốt nổi cục tức này. Chị dâu hắn đang mang thai, Lữ Hạo Lị không muốn nói nhiều với cô về chuyện này, ngồi suy nghĩ lung tung một hồi thì quyết định gọi cho ba của Phong Phi – Phong Thế Trác.



Phong Thế Trác đang mơ màng buồn ngủ, tự dưng phải nghe vợ mình ngồi oán trách hồi lâu. Kiểu giáo dục của ông dành cho con mình luôn là kiểu cứ thuận theo tự nhiên, xem tình hình rồi tính nên ông cũng không để ý lắm, chỉ an ủi vợ rằng đừng lo lắng quá về chuyện con trai thi đại học, chẳng mấy chốc mà thi xong thôi. Lữ Hạo Lị nghe ông nói xong thì càng không thoải mái, cảm thấy cả chồng cả hai thằng con trai đúng là cá mè một lứa, không hiểu nỗi khổ tâm của mình. Ai biết được liệu Phong Phi có làm hư cả con trai cả rồi con dâu của cô không, rồi có bị cô con dâu xấu xa kia bắt nạt hay không. Tưởng tượng của cô bay tận đi đâu, suy tính hết những khả năng có thể xảy ra, làm cho Phong Thế Trác phải trợn mắt há mồm.



Thế nên sáng sớm hôm sau, Phong Phi nhận được một cuộc điện thoại từ ba mình.



Hải Tú không có ở đây, Phong Phi cũng lười làm đồ ăn sáng nên chạy bộ đến trường học rồi kiếm đại cái gì ăn trên đường. Lúc sắp chạy đến cổng thì điện thoại gọi tới.



Kì thi đại học sắp đến, nhà trường biết học sinh rất muốn liên lạc với người nhà nên cũng không quá nghiêm khắc với chuyện kiểm tra điện thoại của khối 12 nữa. Mà Phong Phi vốn chẳng sợ gì cả, nên cứ thế mà cầm điện thoại vào trường nghe.



“Con biết con biết, ba yên tâm, con không hít ma túy, không làm ai lớn bụng hết…” Phong Phi dở khóc dở cười giải thích, “Mẹ nói gì ba cũng tin hết hả?”



Hắn bước vào lớp, thấy Hải Tú đang lau bàn của hai đứa thì đi ra sau lưng cậu, thừa dịp Hải Tú không để ý nhéo lỗ tai cậu một cái.



“Á…”



Hắn đưa ngón trỏ lên ngăn ở trước miệng, Hải Tú lập tức im bặt, chớp chớp mắt ngồi bên cạnh hắn nghe.



Phong Phi ngồi xuống, nói: “Vậy ba muốn con tìm người kiểu gì đây?”



Hải Tú căng thẳng ngay, hai mắt mở to chăm chú nghe hắn nói.



Yêu cầu của Phong Thế Trác thấp hơn Lữ Hạo Lị nhiều: “Chỉ cần sau này con không cảm thấy lãng phí thời gian khi ở cạnh người ta là được rồi.”



Phong Phi nhìn sang Hải Tú: “Không biết nữa.”



Phong Thế Trác cũng không thích con dâu quậy phá, nhưng ông vẫn tin vào mắt nhìn của con trai mình, “Mẹ con nói chắc có phóng đại lên mấy phần, cụ thể như thế nào ba không biết, nói chung là ba không muốn nhiều lời, miễn con không hối hận là được.”



Phong Phi “Dạ” một tiếng: “Ba yên tâm, chỉ một người thôi, con không bao giờ hối hận.”



Phong Thế Trác cúp điện thoại.
Phong Phi bấc đắc dĩ nói: “Chỉ một chút nữa thôi…”



“Vui vẻ lên!” Hai mắt cậu sáng lên,”Điểm cậu vượt tiêu chuẩn rồi!!”



Phong Phi đáp: “Ừ, nhưng lần này tôi vẫn chưa làm tốt… Tôi cũng đợi lần sau vậy.”



Hải Tú gật đầu thật mạnh, hưng phấn đến mức ngồi xuống lại đứng lên, cứ chạy tới chạy lui đi ngó thành tích của Phong Phi.



Phong Phi bị cậu quấy rầy thì đè người xuống chỗ ngồi, khẽ mắng: “Không quậy nữa, ngồi yên đọc sách không được à?”



“Chịu không nổi.” Hải Tú nhẹ than thở, “Tớ muốn thi xong thật nhanh, muốn tốt nghiệp thật nhanh.”



“Sắp rồi.” Phong Phi hỏi, “Sao cậu gấp vậy? Ra khỏi đây rồi thì không có cơ hội quay lại đâu… Đúng rồi, cậu có chuyện gì muốn làm mà chưa làm được không? Tôi làm cho một lần, sau này khỏi phải hối hận.”



Hải Tú suy nghĩ một lát thì lắc đầu.



Phong Phi cười nói: “Không có thật hả?”



Hải Tú vui vẻ lắc đầu một cái: “Làm hết rồi.”



Có một người bạn tốt – đầu năm đã có rồi.



Thích một ai đó, luôn muốn bên cạnh người đó – nửa năm trước, thật sự đã ở chung rồi.



Cùng người mình thích học tập, cùng phấn đấu thi đậu vào đại học – nửa năm nay, cũng làm được rồi.



Buổi tối tự học bị cúp điện, trong phòng học hôn người mình thích – làm được luôn rồi.



Hải Tú học trung học vốn chẳng vui vẻ gì, ở một năm cuối cùng đã được Phong Phi bù lại tất cả – cậu không có gì để tiếc nuối cả.