Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 73 :
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Mấy ngày sau, ngày nào Phong Phi cũng ngủ lại nhà Hải Tú.
Đương nhiên là chuyện này chỉ có hai đứa biết. Bình thường Khương Dụ Mạn sẽ về vào buổi trưa, nhưng trong lúc vội vàng cũng không phát hiện – nhà mình nhiều thêm vài dấu vết của một người nữa.
Cái gọi là dấu vết của người khác – chính là trong phòng tắm nhiều thêm một cái bàn chải đánh răng, rồi một cái dao cậu râu ở một chỗ khuất khuất, hay cái đồng hồ đeo tay vô tình rơi xuống mép giường Hải Tú, và thêm mấy bộ quần áo con trai xa lạ trong tủ quần áo của cậu.
Nếu như gần đây Khương Dụ Mạn không bận rộn như vậy thì chắc chắn cô đã phát hiện rồi. Điều này Phong Phi cũng biết, chỉ là – hắn không muốn dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình thôi.
Hắn không ngại cho Khương Dụ Mạn một vài ám chỉ đâu.
Nhưng điều quan trọng là – hắn đang bị thú tính trong người làm cho mù quáng rồi, nên vô cùng hưởng thụ việc để lại dấu vết của mình ở nhà Hải Tú. Nếu không phải Khương Dụ Mạn cũng ở đây thì hắn còn quá phận hơn nữa.
“Cậu đừng…” Hải Tú đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Lát còn phải đi nữa, cậu mới chép được có ba trang đó…”
Sáng nay, Phong Phi và Hải Tú dậy sớm học bài theo thường lệ, Hải Tú ngồi làm đề còn hắn ngồi chép thơ cổ. Rất nhanh đã qua một giờ, Hải Tú đã làm xong hết rồi mà nhiệm vụ của Phong Phi vẫn chưa hoàn thành. Vậy thì thôi đi, Hải Tú nhắc hắn viết nhanh lên mà hắn còn đè cậu lên sô pha sờ soạng nữa.
“Hôm qua ông đây viết bao nhiêu trang rồi?” Phong Phi hôn môi Hải Tú, cười nói:”Còn trên ghế sô pha này hôn cậu, làm ký hiệu…”
Hải Tú nổi đóa lên – tối qua hắn cũng dùng lý do này để ôm cậu đến cửa sổ sát đất hôn thật là lâu!
Rèm cửa cũng không kéo lên, mặc dù cửa sổ thủy tinh này bên ngoài nhìn vào không thấy nhưng cũng làm người khác căng thẳng chứ. Hải Tú không biết phải làm sao: “Cậu đó… cậu chắc chắn là…”
“Là con chó đực.” Phong Phi mặt dày nói thẳng, “Tôi tưởng cậu biết lâu rồi chứ?”
Hải Tú không hề muốn nói Phong Phi như vậy, cậu thở phì phò: “Thôi đi… Cậu phải viết hai trang nữa, lát nữa nghỉ một chút rồi sửa bài.”
“Rồi sửa sửa.” Hắn nghe lời cậu hết, xoa xoa trán cậu: “Dọn dẹp chỗ này xong học tiếp nhé?”
Hải Tú gật đầu, Phong Phi lại hôn lên môi cậu rồi đứng dậy dọn lại quần áo. Hải Tú thấy hắn bỏ lại quần áo mà hai ngày trước hắn mang tới vào ba lô thì nghi ngờ: “Tối nay… Cậu không tới à?”
Phong Phi mập mờ cười một tiếng: “Sao vậy? Không nỡ à?”
Hải Tú không biết phải làm sao: “Đang hỏi chuyện chính đấy…”
Hắn nhìn theo bóng chiếc xe đi xa rồi quay về nhà.
Ở nhà Phong Phi. mẹ hắn đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon. Hắn vừa vào cửa đã nghe thơm nức mũi, đổi giày thay quần áo xong thì thở dài nói: “Sướng thế, đúng là đãi ngộ cho phụ nữ mang thai có khác.”
Lữ Hạo Lị bật cười: “Mau rửa tay đi.”
Ngày mai cô sẽ đi, nên theo lẽ thường dặn dò hắn một chút, rằng phải “Chú ý sức khỏe, không nên căng thẳng, chú ý ăn uống.”, còn bảo mấy ngày thi sẽ tìm tài xế đưa đón Phong Phi. Phong Phi nghe vậy thì vội nói: “Không cần đâu mẹ, để anh chở con đi.”
Lữ Hạo Lị cười nói: “Còn định phiền anh con à?”
Phong Phi lập tức không vui: “Phiền ổng cái gì?”
Lữ Hạo Lị vội dỗ dành hắn: “Không sao không sao, phải để nó đích thân đưa con đi.”
Phong Phi thầm hài lòng – hắn với Hải Tú thi chung một chỗ, để anh hắn chở đi là hợp lý nhất.
“Còn việc này nữa…” Lữ Hạo Lị gắp thức ăn cho hắn, cười nói: “Hai ngày trước mẹ tức giận thật, sau đó ba con gọi nói chuyện với mẹ mấy cuộc, anh với chị dâu con cũng khuyên nên mẹ đã bình tĩnh lại rồi,thấy cũng không có gì cả.”
Lữ Hạo Lị cười buồn một tiếng: “Người yêu của con, con chọn ai cũng được, con thấy tốt thì cứ như vậy đi… Thật ra thì ban đầu ông bà ngoại con cũng không thích ba, ngại gia thế ba quá lớn, quan hệ phức tạp lại sinh ra cả đống rắc rối. Nhưng bây giờ nhìn lại… So với mấy dì của con thì tình cảm của ba với mẹ vẫn là tốt nhất.”
Lữ Hạo Lị hoàn toàn không để bụng nữa: “Ba con nói đúng, người con đã chọn chắc chắn sẽ không xấu, nên đừng trách mẹ trước đây không nghĩ thông nữa… Con ở bên này có một mình mẹ rất không yên tâm, mẹ rất sợ con bị người ta làm hư.”
Phong Phi hỏi: “Không hư hỏng là được à?”
Lữ Hạo Lị gật đầu cười: “Ừ, không hư hỏng là được.”
Phong Phi gắp thức ăn cho cô: “Vậy mẹ yên tâm, chờ xong chuyện rồi con dẫn cậu ấy tới gặp mẹ.”
Cứ nghĩ tới việc Phong Phi dẫn đến một con nhóc trang điểm lòe loẹt, hình xăm đầy người rồi ăn mặc rách rưới như mấy đứa ăn mày là Lữ Hạo Lị lại đau đầu. Cô liên tục tự an ủi mình, có lẽ tính cách con gái nhà người ta rất tốt… Vậy là được rồi.
Phong Phi mỉm cười bảo đảm: “Chắc chắn tốt hơn tưởng tượng của mẹ nhiều.”