Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 75 :
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Sau hôm đó, Khương Dụ Mạn lại hỏi thăm Hải Tú mấy lần. Hải Tú cứ liên tục nói mọi chuyện bình thường, mẹ không cần lo. Thế nên sáng hôm thi đầu tiên, Hải Tú vẫn tỉnh dậy ở nhà Phong Phi.
Hai đứa vẫn tùy tiện nấu bữa sáng như thường, không có gì khác lạ cả. Ăn sáng xong thì Phong Phi kiểm tra lại lần cuối những dụng cụ và giấy tớ cần thiết cho buổi thi. Hải Tú hơi căng thẳng, Phong Phi bèn kể cho cậu nghe một câu chuyện cười, trêu chọc nói: “Cậu mà cũng lo hả?”
Hải Tú lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ lo cho cậu… Không sao hết, cậu sẽ làm tốt mà.”
Phong Phi cười: “Tôi được chính cậu kèm cặp cho học, ôn tới ôn lui như vậy mà còn sợ tôi thi không được?”
Hải Tú thật sự muốn nhắc nhở Phong Phi rất nhiều việc, nhưng giờ phút này cậu không nhớ nổi cái gì cả, chỉ im lặng gật đầu: “Cậu không có vấn đề gì hết.”
Hắn búng trán cậu một cái, nhìn điện thoại nói: “Anh tôi sắp đến rồi, mang giày đi.”
Hải Tú đeo cặp lên, đi ra trước cửa thay giày, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đi nữa… Sau này tụi mình chắc chắn sẽ an ổn bên nhau, nên cậu đừng áp lực gì hết… Cứ phát huy như bình thường là được.”
Phong Phi ngầm hiểu ý cậu, cười đáp: “Ừ.”
Lúc hai đứa ra cửa thì Phong Hiên cũng vừa đến. Anh xuống xe, tháo mắt kính xuống nhìn hai đứa: “Mang đầy đủ đồ chưa?! Kiểm tra lại lần nữa đi.”
Hải Tú ngoan ngoãn kiểm tra lại, Phong Phi cười nói: “Có mình cậu nghe lời, kiểm tra mấy trăm lần rồi còn sợ quên gì nữa, lên xe thôi.”
Phong Hiên đeo kính râm lên, lái xe đi.
Phong Phi cứ lo Hải Tú bị căng thẳng, dọc đường đi liên tục gợi chuyện với cậu. Ngay trước mặt Phong Hiên nên Hải Tú không thể nào thoải mái được, nên toàn bộ hành trình gần như chỉ có Phong Phi nói, cậu chỉ ngồi gật đầu rồi lắc đầu. Phong Hiên bực bội vì Phong Phi nói quá nhiều: “Mày im tí được không? Lo ngồi ôn lại bài đi.”
“Kiến thức nó ở trong đầu, ôn gì nữa?” Hắn nhíu mày nói: “Anh không thể làm tròn trách nhiệm một người tài xế là im lặng ngồi lái à? Ảnh hưởng tâm trạng người ta rồi đó!”
Phong Hiên liếc hắn qua kính chiếu hậu một cái, cười lạnh nói: “Ồ, thật không ngờ mày cũng có tâm trạng.”
Phong Phi miễn cưỡng dựa lưng lên ghế, hậm hực nói: “Tinh thần của thí sinh sắp thi rất yếu đuối, còn rất nhạy cảm… Á ui da.”
Phong Hiên vừa phanh gấp lại. Phong Phi suýt chút nữa thì dập mặt. Hắn nhô đầu ra nhìn, thì ra là có người vừa chạy vượt qua xe của anh hắn. Phong Phi nhướn mày nói: “Điên à! Ngon thì hạ cửa xe xuống nói chuyện này, trên xe chúng tôi có thủ khoa đại học năm nay đấy biết không? Lỡ có chuyện gì mấy người đền nổi không?”
Chuông hết giờ vang lên, nhưng còn phải thu bài và kiểm tra lại số lượng bài thi nên học sinh chưa được thả ra. Khương Dụ Mạn cảm thấy lo lắng, liên tục nhìn đồng hồ.
Qua chừng 15 phút nữa, cổng trường mới mở ra, học sinh chen chúc nhau ra ngoài. Khương Dụ Mạn đứng chờ ở một bên, một lúc lâu sau mới thấy Phong Phi và Hải Tú đi ra.
Hải Tú nhìn thấy cô thì cười tươi rói: “Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Khương Dụ Mạn cười vẫy tay lại, hai đứa vội vàng chạy đến. Cô cười hỏi: “Mẹ vừa tới, định xem con thế nào rồi, nóng không con?”
Hải Tú cười cười lắc đầu: “Dạ không.”
Cô không hỏi hai đứa thi thế nào, quay sang nhìn Phong Phi thì biểu cảm có hơi mất tự nhiên, nhưng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hai đứa nên cố gắng che dấu: “Vậy tốt rồi… Muốn ăn gì? Cô dẫn hai đứa đi.” Câu cuối cùng là nói với Phong Phi.
“Cháu không biết cô tới nên anh hai cháu đã đặt chỗ ở một quán ăn gần đây rồi, cô đi cùng đi.” Phong Phi tha thiết nói: “Cháu sợ không hợp khẩu vị cô thôi, mà cũng còn sớm, mình gọi thêm mấy món khác cũng được.”
“Vậy… cô không đi đâu.” Khương Dụ Mạn lo trước mặt hai anh em Phong Phi thì cô sẽ không thể khống chế, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô còn nhiều việc lắm, cố lắm mới chạy ra đây được… Cô lo hai đứa ăn uống không được thôi, có người lo rồi thì cô cũng yên tâm.”
Khương Dụ Mạn nhẹ nhàng xoa đầu Hải Tú, cười nói: “Thoải mái nhé con trai, cứ thế mà phát huy, chiều mẹ quay lại đón con.”
“Không cần đâu ạ.” Phong Phi cười, “Ngày mai đi cô! Mai thi xong môn cuối cô hãy đón cậu ấy! Trước khi thi xong cứ làm như chúng ta đã nói đi ạ, cứ sinh hoạt như bình thường thôi, để cậu ấy về nhà cháu được rồi.”
Khương Dụ Mạn nhìn hắn, trong lòng rối rắm không biết phải nói gì, đành gật đầu cười: “Được rồi.”
Phong Phi muốn mời cô cùng đi ăn trưa nhưng Khương Dụ Mạn liên tục từ chối, cô thân thiết dặn dò Hải Tú vài câu rồi lên xe đi trước.
“Cậu có cảm thấy không…” Hải Tú nhìn Phong Phi, do dự nói: “Mẹ tớ… hình như hơi mệt?”
Phong Phi híp mắt, lát sau thì cười nói: “Chắc là lo cho cậu quá thôi, được rồi, mình đi ăn cơm đi.”
Cả buổi sáng ngồi múa bút thành văn tới tận bây giờ, Hải Tú đã rất đói rồi, liền theo Phong Phi đi ăn cơm.