Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 82 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Buổi chiều trước khi đi liên hoan, Phong Phi nhân lúc Hải Tú đi vệ sinh thì gọi điện cho Hà Hạo.



Hà Hạo bắt máy rồi thì cứ nhao nhao lên, nghe là biết chơi rất vui rồi, cười to nói: “Hai đứa mày đâu rồi? Sao chưa tới nữa?”



Phong Phi đi ra ngoài mấy bước rồi đáp: “Giờ đi đây, mà hỏi mày cái này.”



Hà Hạo bên kia yên lặng, hình như là đang ra khỏi phòng KTV. Hắn lớn giọng hỏi: “Chuyện gì? Hỏi tao yêu mày không hả? Nói cho mày biết! Không!! Yêu!!”



Phong Phi nhíu mày, để điện thoại ra xa lỗ tai, ghét bỏ nói: “Mày bị quái gì vậy, say rồi hà?”



Hà Hạo bật cười, nói: “Không, tao vui quá thôi, mà mày muốn hỏi gì?”



Phong Phi nói: “Chiều nay có ai đi? Quý Nhã Kỳ không đi chứ?! Tốt nghiệp rồi đó, tao nhìn thấy cô ta mà có làm gì thì đừng trách tao….”



“Không đâu.” Hà Hạo luôn miệng nói, “Đang yên đang lành gọi cô ta làm gì, còn phải hỏi à? Hình như cô ta thi có được đâu, học đã không giỏi rồi, bây giờ không có điểm cộng thì tương lai còn bấp bênh hơn nữa. Nghe nói cô ta có ai đó chống lưng, mà không biết thực hư thế nào, dù sao cũng chưa có điểm nhưng mà mấy cô ấy nói thông tin này chính xác.”



Phong Phi lạnh mặt nghe, Hà Hạo lại nói: “Nghe nói sáng nay cô ta đi dò bài, dò xong thì mặt mũi trắng bệch. Mà công nhận cô ta nhớ giỏi thật, tao đi dò bài mà chả nhớ tao chọn cái gì nữa, thậm chí còn không biết có bài này luôn, ha ha ha ha…”



Phong Phi bật cười: “Mày là thằng ngu mà… Được rồi, tao cúp đây, đến bây giờ đó.”



Hà Hạo “Ừ” một tiếng, rồi đột nhiên nói: “Khoan đã! Tao hỏi mày một việc! Cái cô Thiệu Duyệt Dĩnh đấy! Có nhớ không?!”



Hắn cảnh giác híp mắt lại: “Ừ, sao vậy?”



Hà Hạo mờ mịt nói: “Cô ấy bảo tôi nói với Hải Tú là thêm bạn cô ấy trong WeChat.”



Phong Phi: “…”



Hà Hạo nói tiếp: “Mấu chốt là tao không biết số điện thoại của Hải Tú, mà lớp mình hình như cũng nhiều người chưa biết nữa. Tối qua cô ấy cứ dặn đi dặn lại tao là phải nói Hải Tú thêm bạn mình. Chuyện này… có ý gì không?”



Phong Phi dở khóc dở cười, hỏi: “Hôm nay cô ấy có đi không?”



“Không, hầu như chỉ có lớp mình thôi, với lại đội mình, còn mấy người không quen thân thì không tới.” Hà Hạo vẫn còn thắc mắc chuyện lúc nãy: “Mà ý cô ta là gì? WeChat… là sao? Cậu nói Hải Tú thêm đi?”



“Không, cậu ấy ra rồi, giờ tụi tao đi.” Hắn rất tự nhiên bỏ chuyện WeChat sang một bên, cúp điện thoại.



“Cậu cho ai số điện thoại chưa?” Phong Phi kéo Hải Tú xuống lầu, hỏi cậu: “Trừ tôi ra.”




Chẳng biết từ lúc nào mà Phong Phi đã đứng cạnh hai người.



Vương Bằng không hề chột dạ, nhưng Hải Tú thì có. Cậu sợ Phong Phi nghe được những lời vừa nãy thì không vui, vội vàng đứng dậy nói: “Đi đi.”



Trong phòng KTV có toilet, Phong Phi kéo người vào, vừa rửa tay vừa miễn cưỡng nói: “Cậu ta nói gì với cậu vậy?”



Hải Tú cố gắng nói dối cho thật tự nhiên: “Hỏi tớ thi được không.”



Phong Phi liếc cậu: “Nói thật!”



Hải Tú sợ hãi, mềm nhũn ngay như cọng giá, thành thật khai ra hết những gì hai đứa vừa nói lúc nãy.



Phong Phi chẳng hề giận mà còn thấy buồn cười, “Tôi có làm sao đâu chứ… Aizz, ai mà không có thời tuổi trẻ ngông cuồng, đúng không? Hơn nữa tôi như vậy là do người khác quá khó ưa, tôi nhịn không được.”



Hải Tú trợn to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Trước đây cậu dữ như như vậy thiệt hả?”



Phong Phi cười nhạt:”Bây giờ tôi vẫn dữ với người khác như vậy, cậu sợ không?”



Hải Tú lắc đầu, dè dặt nói: “Không sợ… Cậu không dữ với tớ.”



“Không sợ à?”



Phong Phi chớp mắt, thô bạo đẩy vai Hải Tú, đè cậu lên tường.



Hải Tú càng hoảng sợ hơn, hai bả vai theo bản năng co lại, nhưng đau đớn trong dự tính không xuất hiện… Phong Phi đã lót tay sau đầu cậu, Hải Tú chưa kịp hoàn hồn thì Phong Phi đã cúi đầu hôn lên môi cậu.



Toàn thân Hải Tú lập tức thả lỏng.



Phong Phi hôn rất dịu dàng, làm Hải Tú nghĩ đến bộ dạng Phong Phi kéo bè kéo phái đi đánh nhau, chân lại mềm nhũn.



Hắn hé mắt nhìn – qua hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn thoáng thấy bóng dáng của một người khác bên ngoài.



Ánh mắt hắn lóe lên một tia đắc thắng.



Ngoài cửa, có một Vương Bằng đang lo Hải Tú bị dạy dỗ đứng chờ. Cậu ta nghe được hai người nói chuyện, xuyên qua khe cửa không đóng kĩ, thấy Phong Phi cưng chiều lấy tay lót cho Hải Tú ở trên tường thì khẽ thở phào, thầm nghĩ đúng là bản thân lo sợ không đâu; cười một cái tự giễu rồi quay lại tán gẫu cùng bạn bè.