Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 87 :

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Phải một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, bình tĩnh rồi hắn mới thấy mất mặt… Kế hoạch đang tiến triển tốt, hắn chỉ cần diễn một tuồng kịch thôi, cuối cùng lại nói đùa thành thật thế này, còn khóc cái m* gì không biết!



Quả thật không thể mất mặt hơn mà.



Hắn mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa mặt rồi gọi điện cho Khương Dụ Mạn.



Khương Dụ Mạn đang trò chuyện với con trai ở nhà, nghe hắn gọi điện xong thì như rơi vào mây mù. Cô thấy hình như hắn hơi sốt ruột nên hắn nói gì cô cũng đồng ý, còn nói hắn đừng lo lắng nữa.



Cô vừa cúp điện thoại, Hải Tú đã lo lắng hỏi: “Sao vậy sao vậy mẹ?”



“Phong Phi nó…” Khương Dụ Mạn dở khóc dở cười, “Nó nói với mẹ là lát nữa nếu mẹ nó gọi cho mẹ thì mẹ phải nghiêm túc lên, làm bộ như không thích nó.”



Hải Tú đơ ra hai giây, rồi mới dần hiểu được.



Trước thì làm như vô tình kích lên nỗi áy náy của Lữ Hạo Lị, để cô không có cách nào cự tuyệt mình. Sau đó thì hạ thấp bản thân thú nhận với cô.



Nhưng hắn chắc chắn không để cô kịp thời đứng về phía đối lập rồi – hắn đã tự bịt kín hết đường lui của mình, biểu diễn tình huống xấu nhất cho Lữ Hạo Lị xem, làm cô không thể nào trách móc nặng nề hắn được. Rồi chọc trúng điểm quan tâm nhất của Lữ Hạo Lị là con trai không thể nào cầu được mẹ người ta, lợi dụng khuyết điểm là bao che con trai của cô mà làm Lữ Hạo Lị vô thức đứng về phía hắn, cùng hắn giải quyết việc này.



Sau đó dùng tình cảm, tình cảm một năm nay, kể làm sao cho giống chuyện tình của Lữ Hạo Lị lúc trước một chút.



— Trước lúc cô tốt nghiệp, người nhà họ Lữ cũng không vừa lòng với Phong Thế Trác.



Đương nhiên, Phong Phi cũng không nắm chắc toàn bộ phần thắng. Nếu hắn diễn kịch thật thì đã không thất thố như vừa rồi, nhưng mặc cảm với Lữ Hạo Lị và tình yêu với Hải Tú đã khiến hắn không phân biệt được thật giả. Nhưng như vậy cũng tốt… chí ít cũng đã làm Lữ Hạo Lị vô cùng cảm động.



Còn hiện tại thì Lữ Hạo Lị vẫn đang phân vân, không biết là Hải Tú tốt hơn hay một con nhóc quậy phá là tốt hơn.



Cô cứ tưởng mình chuẩn bị vững vàng lắm rồi chứ, nhưng tình hình bây giờ… xem ra đối tượng đã bị đổi. Trong mắt cô, lực sát thương của hai đối tượng này đều xêm xêm nhau.



Phong Phi thầm thở dài một hơi… Nước cờ mấy tháng trước quả không uổng công mà.



“Như vậy đi.” Lữ Hạo Lị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ không phải người không biết lễ tiết, giờ mà đi thẳng tới nhà người ta nói chuyện thì người ta chỉ càng ghét con thôi, rồi mâu thuẫn còn gay gắt hơn nữa. Mình nên cho bọn họ chút thời gian để gia đình người ta ngẫm nghĩ đã. Còn bên này thì mẹ… mẹ sẽ cố thuyết phục ba con, đợi mọi người bình tĩnh hết rồi cũng ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với nhau!




Nói rồi xách túi đi ra cửa.



Cửa nhà vừa đóng lại, Phong Phi đã kéo Hải Tú lại gần, cúi đầu hôn lên môi cậu.



Hắn nắm tay cậu, cảm giác rõ ngón tay Hải Tú đang run lên.



Phong Phi buông cậu ra, thấy viền mắt cậu đỏ lên thì bật cười: “Sao vậy?”



Hải Tú cúi đầu, hít thở sâu vài cái rồi khàn giọng nói: “Không nỡ…”



Chỉ có hai chữ nhưng lại làm hắn nghẹn lời, liền cười một cái, xoa xoa trán cậu, thấp giọng nói: “Không nỡ gì chứ, không sao đâu.”



“Chỉ còn cửa ải cuối cùng, chúng ta sắp vượt qua rồi.” Khóe miệng hắn nhếch lên, gương mặt đẹp trai hiện lên vài tia xấu xa, “Qua cửa ải này… Sau này mình làm cái gì cũng là danh chính ngôn thuận hết.”



Hải Tú nghe xong thì đờ ra hai giây mới phản ứng được, liền né tránh ánh mắt trêu chọc của Phong Phi, ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói: “Nói chuyện đàng hoàng đi.”



“Đây là chuyện đàng hoàng mà.” Phong Phi thoải mái cười nói: “Thôi không chọc cậu nữa… Sau hôm nay thì mình không phải tránh mặt ai nữa rồi. Đi dạo phố muốn nắm tay thì nắm, còn ở nhà có ai tới thì cậu cũng không cần phải đi đâu hết. Lúc lên đại học mà có ai miệng mồm thối, hay là thầy cô gì đó áp bức gì cậu, cậu cũng có thể nói tôi là bạn trai cậu, người nhà hai bên đều biết đều đồng ý hết, không tới lượt người ngoài quản.”



Đây cũng là một trong những lý do mà hắn quyết định công khai trước khi vào đại học.



Hắn đã trốn tránh đủ rồi, mỗi lần bị hỏi hắn đầu phải giữ kín như bưng,



Nhưng chỉ cần được người nhà hai bên chúc phúc, hắn sẽ không để ý bất kì người nào nữa.



Phong Phi nắm tay Hải Tú, cười nói: “Đến lúc đó… Ngày nào tôi cũng đưa đón cậu đi học, lúc rảnh rỗi thì lên lớp ngồi cạnh cậu học chung.”



Môi Hải Tú khẽ động, nhưng cậu chưa kịp nói, Phong Phi đã hỏi: “Lúc đó bạn bè cậu thấy tôi, hỏi tôi là ai thì cậu nói thế nào?”



Lòng Hải Tú đã ngọt đến mức sắp tràn ra ngoài, nhỏ giọng đáp: “Đây là bạn trai tớ.”