Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 93 : Phiên ngoại 3 – Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


“Phong Phi! Nhìn kìa, trên sân là Phong Phi đó!!”



“Ôi chao! Phong Phi trường bên cạnh đó hả?”



“Ừ ừ ừ…”



“Trời ạ…”



Hải Tú ngẩng đầu, vội vàng chạy tới xem – dưới sân là trận đấu bóng rổ giao hữu của trường Hải Tú và trường Phong Phi, không phải là  giải đấu chính thức gì, chỉ là một trận banh do câu lạc bộ bóng rổ tổ chức nhằm tăng tình đoàn kết giữa hai bên trường học. Mà nói đúng hơn là gần đây rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên mấy cậu trai mới muốn đấu bóng rổ cho bớt nhàm chán, tạo bầu không khí vui vẻ.



Sân vận động trường Hải Tú có sân bóng rổ, nên cuối cùng các cô gái trong trường cũng được danh chính ngôn thuận kéo đến vây xem Phong Phi trong truyền thuyết kia rồi.



Vào học chưa tới một năm mà Phong Phi đã rất nổi tiếng ở trường. Người người bàn tán rồi cuối cùng tiếng tăm của hắn cũng lan xa thật ra, đám con gái ở mấy trường học lân cận hầu như đều biết hắn.



“Cậu ấy không có bạn gái thật à?” Cô gái ngồi trước mặt Hải Tú hưng phấn nói.



Cô bạn bên cạnh lắc đầu, “Không có, tôi chắc luôn.”



Hải Tú cũng thầm lắc đầu – đương nhiên là không có rồi.



Bên cạnh các cô có một người là bạn học của Phong Phi chạy tới đây để xem trận đấu, nghe mọi người nói thì bổ sung: “Không có thật đấy, tuy nhiên…”



“Tuy nhiên gì?”



Bạn học kia chỉ cười cười đầy ẩn ý: “Cũng không đúng lắm, vì cậu ấy chẳng tìm bạn gái. Bên trường tôi có một đàn chị rất xinh đẹp chủ động theo đuổi Phong Phi, theo được mấy tháng thì hôm lễ tình nhân ấy, cổ chạy đến lớp kĩ thuật điện tặng hoa cho Phong Phi, còn không cho hắn từ chối.”



Hải Tú: “…”



Chuyện này khi nào vậy?!



Cô gái lên tiếng đầu tiên bĩu môi: “Sau đó thì sao?”



Bạn học của Phong Phi nói: “Phong Phi chia hoa cho bạn cùng lớp rồi nhờ người trả tiền mua hoa lại cho đàn chị kia, tiện thể nhắn giùm là hắn không thể nào nhận được.”



“Trời ạ…”




Hải Tú mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một cái ổ khóa nhỏ bằng ngọc rất đẹp, tinh tế đáng yêu. Hải Tú vui vẻ nói: “Đẹp quá, cậu mua lúc nào vậy?”



“Khoảng một tuần trước, hôm qua mới lấy.” Hắn mỉm cười: “Tiệm này làm cũng OK lắm.”



Hải Tú vội gật đầu: “Ừ ừ! Đẹp lắm!”



“Tôi không nói cái này.”



Hắn đưa cái hộp nhỏ cho Hải Tú, cười nói: “Mở ra xem đi.”



Hải Tú nghe lời mở ra, rồi đơ cả người.



Bên trong hộp trang sức nho nhỏ là hai chiếc nhẫn bạch kim.



Xung quanh viền nhẫn có một chiếc khắc chữ “Phi”, một chiếc khắc chữ “Tú.”



Phong Phi cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn khắc chữ “Phi” lên, kéo tay Hải Tú qua, nhẹ nhàng đeo cho cậu.



Ngón tay Hải Tú run run, hai mắt dần dần ướt.



Phong Phi bật cười: “Đời này tôi chỉ cần như vậy, mãi mãi không hối hận.”



Hải Tú gật đầu thật mạnh, cầm chiếc nhẫn khắc chữ “Tú” lên, thật trân trọng mà đeo cho hắn.



Phong Phi hôn lên môi cậu, khẽ cười: “Bảo bối, tôi cũng giống cậu. Cuộc đời tôi… lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã say hoàn toàn, không thể tỉnh nổi, cũng không bao giờ muốn tỉnh.”



Hải Tú cố kiềm chế nước mắt, giọng nói phát ra cực kì vui vẻ: “Tớ cũng vậy.”



Từ lần đầu nhìn thấy cậu, cuộc đời tớ đã chuyển sang một trang khác.



Trang sách đó – có cậu, vì thế ngày nào tớ cũng thấy hạnh phúc.



Hoàn