Nhóc À! Em Sẽ Là Của Tôi

Chương 15 : Ngạc nhiên

Ngày đăng: 01:20 22/04/20


Vừa vào nhà đã thấy nhà tối ôm như mực, cô rón rén đi mở đèn vì sợ gây tiếng động mạnh làm người trong nhà thức giấc. Bước tới mở đèn, sau khi mở xong cô lại cảm nhận được luồng khí lạnh luồng qua sống lưng khiến cô nổi hết cả da gà.vừa quay lưng lại thì:



_A..............!- Trinh giật nảy người về phía sau vì giật mình



Cô vừa xoay người lại thì nhìn thấy Phong đang ngồi im lặng trên ghế sô pha, trên người phủ một màn sát khí dày đặc khiến cô phải hoảng sợ vì tưởng ma. anh vẫn không chút động tĩnh nào cất giọng lạnh( tg sẽ kêu Phong là anh nha vì Hùng đã kêu là cậu nên đổi)



_Lại đây-anh thấy cô không đi lại cao giọng nói-LẠI ĐÂY!!!!!



Trinh giật mình, run run đi lại, anh lại ra lệnh cho cô ngồi xuống cạnh mình, cô vẫn làm theo nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự sợ hãi vì trông anh bây giờ không khác một con quỷ dữ. Lại cất giọng lạnh:



_ Đi đâu?



_Uống nước- giọng cô run run



_Với ai?- Anh tra hỏi



_Với.............Với bạn- Trinh sợ đến nổi mém nữa nói ra là đi với Hùng



_Ai?- anh kiên nhẫn hỏi tiếp



_ Liên......liên..quan gì đến anh. Tôi đi với ai kệ tôi chứ.- Cô lấy hết dũng khí cãi lại



_Vì tôi là cậu chủ của cô. Cô đi mà không xin phép chủ- Phong nói thản nhiên nhưng không giảm phần lạnh lùng- lần cuối cô đi với ai?




_Tại sao em phải nghe lời anh ta?



_Haiz..... Em sẽ nói anh sau giờ thì mình ăn đi- Trinh khổ sở không biết nói thế nào đành nói sang chuyện khác để khồng phải trả lời. Thấy Phong len tiếng:



_Vì cô ta là người hầu của tôi-Thản nhiên(anh bá đạo quá!!!)



_Ai là người hầu chứ? -quay sang Trinh-em nói rõ luôn đi-cậu bắt đầu khó chịu



_Ờ... Thì... Tại xxxxxxxxx- Trinh kể hết lí do vì sao lại nợ( kể dài nên tg viết xxx cho đở tốn công, mà ai cũng biết rồi mà phả không)



_Như thế mà nợ à! Là anh tự đưa cô ấy đi. -Hùng đồi công bằng cho Trinh



_Ai bảo cô ta nói không có đồ. Tôi chỉ tốt bụng cho mượn tiền mua thôi-anh nói với vẻ kêu ngạo



_Bao nhiêu?- Hùng nhẹ giọng hỏi Trinh



_100 triệu lận anh à! -Trinh nói với vẻ buồn bã(câu này bằng tiếng Việt nhá)



_Gì chứ? - cậu bất ngờ với số nợ vì tuy cậu khá giả thật nhưng 100 triệu là quá nhiều, cậu không thể nhờ chú mình được nên đành im lặng.



Phong cười hắc ra tỏ vẻ hài lòng với thái độ của hai người kia. Anh hiểu họ nói gì? Anh đã thầm học tiếng Việt để nghe cô hầu của mình nói tiếng việt khi chửi rủa mình nên giờ anh đã hiểu được.



* Haiz... Tua qua chút nha, giờ đến khi về nhà nhá*



Tan học cũng như thường lệ cả bốn người cùng về nhà. Vừa vào nhà, bổng ba người kia đứng sựng lại mở to mắt nhìn xung quanh nhà mình. Trinh cũng nhìn xem thì khá bất ngờ vì nhà trong sạch và gon gàng hơn trước. Đang trợn tròn mắt nhìn thì bổng có một hương thơm bay vào mũi làm bụng cả bọn đều kêu lên vì đói. Ba người kia đột nhiên chạy xuống bếp, theo quán tính cô cũng chạy theo xem thì lại thêm một bất ngờ nữa ập đến. Một cô gái mặt áo thun đen trơn cùng với một chiếc quần jean đen ôm, tóc xoã tự nhiên đang lấy đồ ăn từ trong nồi ra và dọn lên bàn. Cô ngó sang ba người kia nhìn thì giật mình vì chưa bao giờ thấy họ khác đến vậy, mắt ba người kia đang sáng lên nhìn đồ ăn và hết sức vui khi thấy người đang đứng cạnh bàn ăn kia. Trở về nhìn lại cô gái kia cô có cảm giác gần gủi và có chút quen thuộc, cô cũng chã biết vì sao lại như vậy chỉ thấy người kia khá lạnh lùng và dịu dàng khi làm các món ăn nên đã đem lại cho cô cảm giác đó.



(ĐOÁN XEM?ĐOÁN XEM? AI ĐÂY? AI ĐÂY?)



* Hehehe ra sớm nhé. Tạ tội cho các bạn*