Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Phương Phương



Doãn Đình đến dưới tầng công ty Tần Vũ Phi rất nhanh, trước tiên là gọi điện thoại xác nhận lại quy trình hành động và các chi tiết cần lưu ý, sau đó cố gắng nén cảm giác căng thẳng xuống, vờ như không có việc gì mà đi vào. Khi vào đến phòng làm việc, cô ấy cố kiềm chế không nhìn Cố Anh Kiệt đang ở trong phòng họp bên cạnh, giả bộ không có việc gì mà đi lướt qua.



Đến trước cửa phòng làm việc của Tần Vũ Phi, Doãn Đình hỏi thư ký: “Vũ Phi có ở đây không ạ?”.



Thư ký nhận ra Doãn Đình, cũng nhận được chỉ thị của Tần Vũ Phi từ trước, bèn đáp: “Cô ấy ra ngoài rồi, không ở đây”.



“Ồ.” Doãn Đình ngẩn người vài giây, đang nghĩ xem phải diễn tiếp thế nào, loại chuyện này thật sự không phải sở trường của cô ấy. “Vậy…” Cô ấy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không có gì để diễn nữa. “Vậy tôi đi đây.” Thư ký gật đầu: “Cô Doãn đi thong thả”.



Doãn Đình bĩu môi, thật không muốn đi chút nào. Đi là phải chạy đến phòng họp mời Cố Anh Kiệt ăn cơm, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong mà. Sớm biết có ngày này thì lúc trước cô ấy đã đi học một khóa diễn xuất, giờ thì muộn rồi.



Doãn Đình buông một tiếng thở dài, chậm chạp quay người đi về phía cửa, chậm chạp đi đến trước cửa phòng họp, vừa đi vừa nghĩ kịch bản tiếp theo đây phải diễn.



Trong điện thoại Tần Vũ Phi nói nghe rất dễ dàng, vì Doãn Đình vốn tìm sẵn nhà hàng muốn rủ Tần Vũ Phi cùng đi, cứ mượn cớ này mà dùng, nói cô ấy đến tìm Tần Vũ Phi mà cô lại đi vắng, vừa hay gặp được Cố Anh Kiệt, thế là nhân tiện mời anh cùng đi. Nghe rất hợp tình hợp lý, không có chút kẽ hở nào.



Nhưng Doãn Đình thấy rất khó.



Rốt cuộc cô ấy cũng đã đến trước cửa phòng họp, trước khi “tình cờ” gặp được Cố Anh Kiệt, bất giác lại buông một tiếng thở dài. Kế đó cô ấy giả vờ vô tình quay đầu lại liền thấy hai người đàn ông trẻ tuổi trong phòng họp đều đang nhìn mình chằm chằm.



Doãn Đình giật mình, hoàn toàn không cần giả vờ đã có được vẻ mặt kinh ngạc. Mở màn có vẻ không tệ, nhưng cô ấy quên lời thoại mất rồi.



“À, cái đó…” Cô ấy thật sự chột dạ.



“Thật trùng hợp.” Cố Anh Kiệt giải vây giúp Doãn Đình, “Cô đến tìm Vũ Phi sao?”.



“Đúng, đúng.” Doãn Đình vội gật đầu lia lịa.



“Cô ấy không có ở đây.”



“Vâng, vâng.” Doãn Đình tiếp tục gật đầu. Nếu bây giờ anh Cố đẹp trai có thể nói tiếp câu “Bây giờ cũng xấp xỉ giờ cơm tối rồi, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi” thì hay biết mấy. Nhưng Cố Anh Kiệt lại không nói nữa, anh chỉ nhìn Doãn Đình không lên tiếng, còn Doãn Đình vẫn chưa nhớ ra lời thoại.


“Có chuyện gì sao ạ?” Doãn Đình như đã học thuộc lời thoại, cả vẻ mặt cũng y hệt lúc trên xe.



Cố Anh Kiệt nhìn cô ấy, không lên tiếng. Doãn Đình cười khan hai tiếng, vừa quay đầu đã thấy Cừu Chính Khanh đứng bên cạnh, dường như nghe được đoạn đối thoại lúc nãy, vì vẻ mặt của anh ta giống như đang nói “Cô chỉ biết nói mỗi câu này thôi à?”.



Doãn Đình tiếp tục giả ngốc, “A, mau vào đi kẻo hết chỗ”. Cô ấy đi trước dẫn đầu chạy vào nhà hàng, nghĩ thầm trong lòng hỏng bét, cô ấy đã lỡ mất cơ hội để rút lui rồi. Mong hai anh đẹp trai này lúc ăn cơm cứ tập trung mà ăn, đừng hỏi chuyện cô ấy, đừng ép cung, nếu không cô ấy không nhịn được phải gọi điện cho Tần Vũ Phi mà kêu cứu mất.



May là hai chàng đẹp trai này vẫn rất phong độ, kế đó không hề nói ra câu nào làm ảnh hưởng đến khẩu vị cả hai, hơn nữa Cừu Chính Khanh chỉ thích nói chuyện công việc, Cố Anh Kiệt tiếp chuyện anh ta, Doãn Đình rất hài lòng khi không thể góp lời. Cô ấy đến là để ăn, đối với người cách đây không lâu vừa thất bại trong cuộc tình đơn phương như cô ấy mà nói thì lúc này đây món ăn ngon có sức hút hơn đàn ông.



Trong tiệm làm tóc, Tần Vũ Phi đang ngồi với mẹ mình. Mẹ cô làm tóc, cô cũng nhân dịp làm móng tay. Vô tình quay đầu, cô nhìn thấy một gương mặt quen. Từ Ngôn Sướng, anh em chí cốt của Cố Anh Kiệt. Anh ấy cũng đang cắt tóc ở đây.



Tần Vũ Phi không thân với Từ Ngôn Sướng cho lắm, chỉ là quen biết thôi, cũng không có gì để nói, cả gật đầu chào hỏi cũng không cần, huống hồ cô biết quan hệ của anh ấy với Cố Anh Kiệt, thế là cô quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy.



Từ Ngôn Sướng nhướng mày, đúng là giỏi thật, quả nhiên là Tần đại tiểu thư, vậy cũng làm cao được. Từ Ngôn Sướng đợi cắt tóc xong, ngồi trên sô pha uống trà ăn điểm tâm đợi bạn liền lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Anh Kiệt: “Cậu đoán xem mình gặp ai?”.



Cố Anh Kiệt nghe được câu hỏi thì tim nảy lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ ngay đến ba chữ “Tần Vũ Phi”. Anh vô thức nhìn Doãn Đình đang ăn rất vui vẻ ở đối diện, sau đó cầm điện thoại nói với Doãn Đình và Cừu Chính Khanh “Tôi nghe điện thoại chút”, vừa đi đến trong góc, chưa kịp lên tiếng đã nghe Từ Ngôn Sướng nói: “Đang hẹn hò à?”.



“Không có, ăn cơm với bạn thôi.”



Từ Ngôn Sướng bật cười: “Hình như lâu rồi không thấy cậu hẹn với con gái chuẩn bị xuất gia sao?”.



“Buồn cười thật.” Cố Anh Kiệt nhếch môi.



“Cậu đoán xem mình gặp được ai?”



“Ai?” Trong lòng Cố Anh Kiệt cứ nghĩ đến cái tên Tần Vũ Phi, miệng thì hỏi ngược lại.



Nhưng Từ Ngôn Sướng không chịu: “Đoán đi, phối hợp chút”.



“Bố cậu.”



“Cút.”