Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 24 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Kệ thì kệ thôi.
Type: Linhh Linhh
Cố Anh Kiệt hiểu được ngôn ngữ cơ thể của cô, anh cũng cố ý không thèm để ý đến cô. Anh dẫn ba người chung xe đến chỗ đám bạn mình, chào hỏi một lượt, không hề tiến lại gần Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi càng giận hơn, cô thấy mình bị gài bẫy. Từ Ngôn Sướng nói với cô là Cố Anh Kiệt phải làm thêm giờ, nào là sẽ không mời cô, toàn là cố ý, quay lưng lại thì tìm một người bạn làm như trùng hợp mà đến mời cô, cuối cùng cô mắc bẫy rồi. Chắc chắn là trò quỷ của Cố Anh Kiệt. Lừa được cô đến rồi còn bày sắc mặt cho cô xem.
Tần Vũ Phi biết mình nghĩ vậy là có chút tự kiêu, nhưng tự kiêu thì tự kiêu, trong lòng cô không thỏa mái, mắc mớ gì phải ra vẻ ộng lượng vui vẻ chứ. Cô không ưu Cố Anh Kiệt gài để gặp cô, không ưu Cố Anh Kiệt thấy cô rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng với cô, cho dù Cố Anh Kiệt có tỏ ra ần cần có khi cô cũng chẳng ưa. Tóm lại chính là cô không thỏa mái, mắc mớ gì cô phải giả vờ vui vẻ.
Tần Vũ Phi nghiêm mặt, rõ ràng mất vui. Sau đó Từ Ngôn Sướng đến, thấy Tần Vũ Phi thì cười rất xán lạn, chào hỏi mọi người xong thì nhanh chóng chia nhóm, hai chiếc du thuyền chia nhau mà đi, trước tiên mọi người bơi lội, câu cá, ăn điểm tâm, sau đó lên đảo sẽ nướng thịt và qua đêm, ngày mai thuyền sẽ đi xa hơn một chút, có vài hòn đảo nhỏ rất thú vị gần đó.
Ai nấy cũng đều rất vui vẻ, hò reo hưởng ứng, chia nhóm xong thì theo Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt lên thuyền. Tần Vũ Phi không nói hai lời, lên thuyền của Từ Ngôn Sướng. Từ Ngôn Sướng cười với cô, cô cũng trả lại anh ấy một nụ cười giả tạo, sau đó bước lên thuyền. Từ Ngôn Sướng xoay qua nhìn về phía Cố Anh Kiệt, anh cũng đang nhìn về bên này, tiếc là Tần Vũ Phi không hề nhìn anh lấy một cái. Từ Ngôn Sướng vờ như không biết cơn bão ngầm giữa hai người họ, vẫy vẫy tay với Cố Anh Kiệt, ý bảo người bên này đã ổn định rồi, chuẩn bị lên đường.
Dọc đường yên ắng, hai chiếc thuyền đã đến nơi, các chàng trai cô gái đã thay đồ bơi lũ lượt xuống biển, người không xuống bơi thì ở trên thuyền ăn uống, trò chuyện, khiêu vũ, đánh bài... Tâm trạng Tần Vũ Phi không tốt, chơi cái gù cũng không thấy vui, Doãn Đình đã theo người xuống biển bơi từ sớm rồi, lúc cô ấy kéo theo cô cùng đi, cô nói cô muốn ở trên thuyền chơi, nhưng quay qua quay lại, một chút hứng thú cũng không có, thế là càng lúc càng bực bội.
Biết thế lú nãy cô đã lên thuyền của Cố Anh Kiệt rồi, vậy cô không cần phải đoán già đoán non xem giờ này anh đang làm gì, có phải đang bị đám con gái bao vây hay không. Thậm chí cô còn nghĩ mục đích Cố Anh Kiệt lừa cô đến là gì, là muốn ra oai với cô, không có cô thì anh ung dung như cũ, anh đâu có thiếu đàn bà, cô đừng có tự đề cao mình, còn chơi trò trốn tránh anh nữa. Thật ra người ta đâu có cần, chỉ có cô tự mình đa tình thôi.
Tần Vũ Phi thấy cách nghĩ này không đúng, cô tự bảo mình phải dừng lại. Đừng đi nghi, đừng ác ý mà chỉ trích người khác, nhưng cô không nhịn được. Cô biết suy nghĩ như vậy là không tốt, cô biết mình có tật xấu, nhưng cô không cách nào khống chế được mình. Cô ghét mình như thế, cô ghét mình như đứa ngốc đi nói với Cố Anh Kiệt “anh thích tôi đúng không?” “tôi rất thích anh” “chúng ta xóa số điện thoại của nhau đi”, ghét mình vừa nghe Cố Anh Kiệt đến liền chơi trò trốn tìm như một kẻ ngốc.
Đúng là ngốc nghếch, khiến người ta ghét mà. Cô đúng là người khiến người ta ghét.
Tần Vũ Phi nghĩ mình cần xuống nước một lúc cho bình tĩnh lại mới được, nếu không cô sẽ bức bối muốn đạp phá đồ đạc mất.
Tần Vũ Phi thay bộ bikini, xuống nước. Thời tiết rất nóng, cô nhảy ào xuống, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sau một lúc thích ứng với nhiệt độ của nước, cô bắt đầu bơi. Trên boong thuyền có người lớn tiếng cười đùa, xung quanh nhiều người đang vui vẻ bơi lội. Tần Vũ Phi không có tâm trạng, chỉ thấy nghe rất ồn ào, càng ra sức bơi về một bên, ở đó có vài rặng san hô nhỏ, khá là yên tĩnh.
Bơi được một đoạn dài, vừa từ trong nước ngẩng đầu lên đã nghe có người đang gọi cô: “Tần Vũ Phi!”.
Tần Vũ Phi mấp máy môi, lòng như bị đáng một quyền thật mạnh.
Vì sao trong ba người chỉ mình cô sống không được tốt?
Cô không biết.
Cô sống không được tốt sao?
“Sao em có thể cam lòng được, để họ đều hạnh phúc hơn em?”
Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm Cố Anh Kiệt, cô không cam lòng, đương nhiên là không cam lòng, nhưng lỡ cô lại thất bạo nữa thì sao? Bụng cô sẽ lại đau, cô sợ sẽ bị phản bội lần nữa, cô rất sợ mình sẽ yêu ai đó, một khi yêu rồi sẽ phải đau khổ. Cô thật sự không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa.
Chuyện sẽ làm cô đau khổ, cô không muốn làm.
Tần Vũ Phi nhìn Cố Anh Kiệt, nhìn vào đôi mắt anh, cô nghĩ đến câu “nếu em vẫn yêu tôi, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt này” của Cố anh Kiệt, cô thấy được trong ánh mắt anh dường như cũng có tình yêu, phải không? Cô không dám chắc. Trước kia cô nghĩ thứ cô thấy trong ánh mắt của người đàn ông kia là tình yêu, nhưng sự thật đã chứng minh không phải.
Tần Vũ Phi mấp máy môi, rất muốn hỏi: “Cố Anh Kiệt, anh có thể đảm bảo anh sẽ không thay lòng không?”. Nhưng câu nói ấy cứ nghẹn lại, cô nói không thành lời. Quá ngốc, ngốc như lúc cô trốn anh vậy. Chuyện chính cô còn không đảm bảo được, người khác sao có thể?/
Tình yêu nam nữ, yêu thương lẫn nhau, đã gọi là tình cảm thì không có gì là đảm bảo cả.
“Cố Anh Kiệt.” Cô gọi anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô không thắng được, nhưng cũng không thể thua.
Chẳng lẽ yêu anh thì sẽ được hạnh phúc sao?