Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Linhh Linhh



Cố Anh Kiệt kéo Tần Vũ Phi đi thẳng về khách sạn.



Họ đi qua sảnh lớn, bước vào thang máy, dọc đường đi không gặp phải người quen nào, hay có thể họ không hề chú ý đến chuyện đó. Bàn tay nắm chặt vẫn một mực không buông, trong thang máy anh quay đầu lại nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt như nước, mặt tựa hoa đào.



Anh kéo cô vào lòng, giữ gáy cô lại, cúi đầu hôn cô.



Anh vốn định sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô, nhưng khi thấy cô đứng dưới pháo hoa anh đã không biết phải nói gì nữa. Đợi khi sự kích động trong lòng anh dần bình ổn lại, nắm lấy tay cô, vừa yên lòng vừa hưng phấn.



Còn có gì để nói, hai người họ yêu nhau, xoay qua xoay lại, trốn tới trốn lui, thật ra chỉ làm họ càng thêm chắc chắn, họ yêu nhau, đơn giản thế thôi. Anh tin cô cũng nghĩ như thế, anh có thể cảm nhận được. Sự kháng cự và trốn tránh của cô đến cuối cùng cũng là để cô biết được điều này mà thôi.



“Tinh” một tiếng, thang máy đã đến nơi, cửa mở ra. Anh buông cô ra, đôi môi cô đỏ lên do bị hôn, trơn bóng đầy mê hoặc. Anh kéo cô về hướng phòng mình, cô không nói gì cả, ngơ ngác đi theo anh.



Mở cửa phòng ra, hai người nghiêng ngả đi vào, ngay khi cửa đóng lại, anh không đợi được nữa mà ấn cô lên trên cánh cửa mà hôn cuồng nhiệt. Cô nhón chân, nhiệt tình đáp lại anh. Anh ngậm lấy môi cô, đỡ thắt lưng cô, khẽ gọi tên cô.



Cô bị nhột nên bật cười, nép sát vào lòng anh, càng thêm ra sức hôn anh.



Cô giống như một ngọn lửa khiến cho toàn thân anh nóng lên.



“Tần Vũ Phi.” Anh thì thầm tên cô, khả năng tự kiềm chế của đàn ông không tin được, anh cần cô ngăn anh lại.



“Cố Anh Kiệt.” Cô cũng thì thầm tên anh, vừa nói vừa chạm khẽ lên môi anh, tay từ từ len vào theo vạt áo, sờ soạng lồng ngực anh. Lúc trước ở bãi biển cứ phải nhịn, bây giờ tay cô không chịu sự kiểm soát của cô nữa rồi, cô cũng chẳng muốn kiểm soát nó.



Cô không màng ngày mai có được không, không màng sau này nữa được không, cô chỉ muốn hiện tại thôi. Hiện tại vui là được! Có sao đâu nhỉ? Dù sao trước nay cô vẫn luôn bướng bỉnh, nông cạn, không có chí lớn như thế mà.



À, quên mất, xinh đẹp và giàu có nữa. Cái này rất quan trọng.



Cô ngây ngốc bật cười.



Cô nghĩ mình điên mất rồi.



Điên thì điên thôi!



Cô lột chiếc áo sơ mi của Cố Anh Kiệt xuống, anh cũng cởi của cô. Anh cứ liên tục gọi tên cô, cô thấy anh thật phiền, “Im miệng!” Cô nạt anh.



Cố Anh Kiệt trừng cô, cô trừng lại. Sao hả?!



Cô nghe thấy tiếng pháo hoa, nghe thấy tiếng thở dốc của anh, và của chính mình.
Cố Anh Kiệt xách túi giúp cô, dẫn đường đi đến bến cảng. “Chúng ta ngồi du thuyền trở về, có thể ngắm mặt trời mọc trên biển rồi mới về thành phố. Sau đó du thuyền sẽ trở lại, không làm ảnh hưởng đến người khác.” Cố Anh Kiệt sắp xếp đâu vào đấy, Tần Vũ Phi không có ý kiến gì. 



Nhân viên trên thuyền đã chuẩn bị xong hết, không lâu sau khi hai người lên thuyền thì thuyền đã được khởi động. Một lúc sau bữa sáng được bày ra trước mặt Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi ăn thật no, rốt cuộc cũng thấy tinh thần và tâm trạng đều đã hồi phục. Cô chạy đến boong thuyền, đợi ngắm mặt trời mọc. Cố Anh Kiệt cũng đi theo, lấy một tấm chăn khoác lên cho cô.



“Sáng sớm sẽ rất lạnh.”



“Ồ.” Tần Vũ Phi ngoan ngoãn trả lời.



“Điện thoại em đâu?”



“Làm sao?”



Cố Anh Kiệt không trả lời, trở vào trong khoang thuyền tìm túi sách của cô, lấy điện thoại cô ra. Sau đó trở lại bên cạnh cô, từ phía sau ôm cô vào lòng, nhập lại số điện thoại của mình vào điện thoại ngay trước mặt cô.



Tần Vũ Phi cúi mắt nhìn, không lên tiếng, bắt đầu thấy căng thẳng.



Cố Anh Kiệt nhập tên và số điện thoại xong thì lấy điện thoại của mình ra nhét vào tay cô: “Đến em”.



Tần Vũ Phi cắn môi, im lặng nửa ngày rồi thốt ra một câu: “Để làm bạn trai thì anh vẫn chưa đạt”.



Cố Anh Kiệt trừng mắt, lại giở trò này.



Tần Vũ Phi bắt đầu kể từng việc một cho anh nghe: “Anh đặt phòng đơn, không phải đang đợi người đẹp tìm đến chứ hả? Anh đang theo đuổi em lại còn dụ dỗ cô gái khác đến tỏ tình với anh. Em đói như vậy, anh lại ăn hết sạch thức ăn ở trước mặt em. Không biết nghĩ cho con gái người ta, không dùng biện pháp an toàn”. Nhiều lỗi như vậy, có đuổi anh đi cũng không quá đáng đúng không?



“Anh đặt phòng đơn là vì muốn ở một mình, có rất ngiều người cũng đặt phòng đơn mà. Người tỏ tình kia anh rừ chối rồi, sao anh biết được cô ấy lại đột nhiên nói những lời đó chứ, anh cũng không thân với cô ấy. Hai cái sau đúng là anh sai, anh sẽ sửa.”



“Nhưng bây giờ em không vừa lòng.” Tần Vũ Phi cố ý nói.



Cố Anh Kiệt hừ lạnh, kệ em. Dứt khoát không nói nữa, kéo tay cô qua nhập số, cô không chịu phối hợp, anh chuyển qua điện thoại cô, lấy nó gọi qua điện thoại anh, sau lại trở lại điện thoại anh, kéo tay cô qua lưu số lại, nhập tên cô vào.



“Anh bận rộn nhỉ.” Cô châm chọc.



Anh xoay mặt cô lại, hôn cô.



Tia sáng đầu ngày dần ló dạng trên mặt nước biển, trên mặt nước lấp lánh ánh vàng.



“Chào buổi sáng, bạn gái anh.” Anh nói với cô.