Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 46 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: P.anh
Bà Cố nghe tiếng con trai vào cửa, lập tức giả vờ đang chăm chú xem ti vi. Cố Anh Kiệt đang chuẩn bị lên tầng, ló đầu thấy mẹ mình đang xem ti vi, nghĩ một chút liền đi qua ngồi cạnh bà. Trở về nhà trước tiên phải ngồi với mẹ một lúc đã, phải tăng thêm tình cảm mới được.
Bà Cố vốn định mặc kệ anh, nhưng một lát sau không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Về sớm thế?”.
“Dạ phải.” Cố Anh Kiệt cười cười nói.
Bà Cố lại im lặng, muốn đợi con trai mình chủ động mở lời, kết quả Cố Anh Kiệt cũng im lặng không nói. Không hề chủ động báo cáo lại tình hình đi gặp phụ huynh nhà gái cho bà biết, bà Cố hơi không vui. Về sớm như thế, xem ra không ở lại nhà người ta bao lâu, chẳng lẽ không được thuận lợi?
Không thể nào, A Kiệt nhà bà ưu tú thế, cao to đẹp trai, một đấng anh tài, vừa giỏi giang vừa chu đáo, chẳng lẽ người ta còn không vừa mắt?
Từ khi nghe Cố Anh Huy kể chuyện Tần Vũ Phi cắt móng chân cho Cố Anh Kiệt, tuy bà không cách nào tưởng tượng được tình cảnh đó nhưng cũng dần có chút thay đổi quan điểm về Tần Vũ Phi. Chỉ là chút chút thôi, bà vẫn không thấy Tần Vũ Phi là người thích hợp để làm con dâu. Con trai vẫn chưa nói muốn kết hôn, nhưng rõ ràng giờ sự việc đã đến giai đoạn khá quan trọng rồi, đây là chuyện trước giờ chưa từng có, nên bà cũng đặc biệt quan tâm.
Bà Cố do dự có nên hỏi vài câu hay không lại lo mất mặt, nghĩ một lúc, vờ như vô ý hỏi: “Mẹ có bảo phòng bếp chuẩn bị chè hạt sen ngân nhĩ, con có muốn uống một bát không?”.
Cố Anh Kiệt vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, con ở nhà Vũ Phi ăn nhiều quá, đến giờ dạ dày vẫn còn hơi khó chịu đây”, vừa nói vừa xoa xoa chỗ bụng mình.
Bà Cố sầm mặt, không phải đi gặp phụ huynh người ta sao? Thế mà lại ăn quá nhiều? Còn no đến dạ dày khó chịu? Gia giáo của nhà nào thế hả? Phép lịch sự đâu? Khí chất đâu? Bà Cố đúng là nuốt phải một bụng tức, con trai nhà bà sẽ không phải vì ăn nhiều quá bị người ta chê nên mới về sớm thế chứ?
“Tần Văn Dịch nói thế nào?” Cuối cùng bà cũng không nhịn được hỏi.
“Không nói gì cả, chỉ nói vài chuyện lặt vặt thôi. À, đúng rồi, mẹ Vũ Phik bảo con chuyển lời hỏi thăm mẹ đó.” Cố Anh Kiệt cười cười, “Cũng đâu phải đi cầu hôn đâu, chỉ là lấy thân phận bạn trai qua thăm hỏi một chút, công khai quan hệ chúng con với người lớn trong nhà thôi. Thật ra hai nhà chúng ta cũng thân lắm rồi, chỉ là lịch sự đến chào một tiếng, xác nhận lại quan hệ thôi. Mẹ cho là thế nào chứ?”.
“Ừ.” Bà Cố nói thầm trong bụng, sớm biết thế thì đã không hỏi rồi, đây chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao. Con trai vòng vo nói bà không chịu gặp Tần Vũ Phi chính là không lịch sự, hơn nữa còn có ý nói bà sợ đông sợ tây, cũng đâu phải bàn chuyện cưới hỏi đâu, gặp mặt thôi mà. “Được rồi, con mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm nữa.” Bà Cố thẹn quá hóa giận, đuổi con mình đi.
“Không được.”
“Xin anh đó.” Abby khóc đến nói năng lộn xộng, “Chúng ta vẫn là bạn mà, không phải sao? Em không đòi tái hợp nữa. Em chỉ muốn có người bầu bạn với em thôi. Xin anh mà”.
Cố Anh Kiệt mềm lòng, thật sự rất mềm lòng, trong lúc cô ta khóc lóc ấy suýt thì anh đã nói được. Nhưng anh vẫn kịp thời khắc chế lại. “Xin lỗi, Abby. Chúng ta là bạn, nhưng anh thật sự không thể qua đó được.” Nếu bạn gái anh là người như Doãn Đình, anh nghĩ anh sẽ yên tâm đi, nhưng bạn gái anh là Tần Vũ Phi, đó là cô gái đã từng bị tổn thương, cô rất nhạy cảm với những chuyện thế này, nếu cô biết anh nhận lời đi gặp bạn gái cũ, đi an ủi cô ta, bầu bạn với cô ta, cô sẽ nghĩ thế nào? Anh không muốn an ủi người khác xong, quay đầu lại, phát hiện người mình yêu đang rơi nước mắt.
Abby nức nở: “Vì sao chứ, James, vì sao? Trước đây anh đâu nhẫn tâm như thế, sao anh cũng thay đổi rồi, tất cả đều thay đổi rồi”.
“Vì chúng ta gặp những người không giống nhau, Abby. Không ai sẽ không bao giờ thay đổi đâu, chỉ là xem thay đổi thế nào thôi. Anh không thể qua đó với em, nhưng có thể ở đây trò chuyện với em, chúng ta nói chuyện qua điện thoại cũng thế thôi mà.”
Tần Vũ Phi ở nhà bám lấy mẹ mình nói chuyện rất lâu. Bà Tần hỏi chuyện cô và Cố Anh Kiệt, cô chọn vài chuyện nói cho bà nghe. Sau đó thì hỏi: “Mẹ thấy anh ấy thế nào? Anh ấy tốt lắm đúng không? Anh ấy tốt với con lắm.”
Bà Tần ôm con gái cười: “Con xem con kìa, mẹ làm sao dám nói cậu ấy không tốt chứ”.
Tần Vũ Phi đỏ mặt, nhưng vẫn không nhịn được con khóe môi.
Trò chuyện với mẹ xong, Tần Vũ Phi trở về phòng gọi điện cho Cố Anh Kiệt. Đầu dây bên kia đang bận, cô không để ý, năm phút sau gọi lại, vẫn đang bận, cô bỏ điện thoại xuống đi tắm. Tắm xong gọi lần nữa, vẫn còn đang bận.
“Anh làm cái trò gì vậy hả anh Cố.” Tần Vũ Phi lầm bầm một mình, bỏ điện thoại qua một bên đi sấy tóc, dưỡng da. Làm xong hết thì ôm điện thoại leo lên giường, lại gọi điện cho Cố Anh Kiệt.
Lần này vẫn không gọi được.
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn điện thoại: “Bạn học Cố Anh Kiệt, có phải anh đang tâm tình với bạn gái cũ không đó, sao lâu thế rồi còn chưa cúp máy thế. Hừ, để em bắt được em đánh gãy chân anh”. Cô nghiến răng nói, luyện tập thử vẻ mặt hung dữ, sau đó bị chính mình chọc cười. Cười khúc khích một trận, cũng không biết có chỗ nào buồn cười nữa. Cô nghĩ chút nữa sẽ gọi lại cho anh, nhưng sau đó cô lại ngủ mất.