Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 56 :
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Type: bjh
Ngày hôm đó, Tần Vũ Phi lẫn Cố Anh Kiệt đều đang nghĩ ngợi.
Buổi chiều, sắp đến giờ cơm tối, Tần Văn Dịch về đến nhà. Tần Vũ Phi lén quan sát. Việc đầu tiên ông làm khi về đến nhà là đi tìm vợ mình. Tất nhiên bố cô sẽ làm theo cách nhẹ nhàng từ tốn rồi, không phải la lớn “mình ơi tôi về rồi”, mà là đưa đồ đánh bóng cho quản gia rồi lẳng lặng đi vào phòng khách, nhìn qua không có gì khác thường. Tần Vũ Phi đang ngồi trong phòng khách, gọi một tiếng “bố” rồi thì giả vờ chăm chú xem tạp chí, thật ra cô đang để ý nhất cử nhất động của bố mình.
Tần Văn dịch đáp lại con gái, hỏi vài câu như “sao không ra ngoài chơi” xong thì đi. Tần Vũ Phi vươn cổ, thấy bố mình đang đi về hướng nhà ăn, cô đã hiểu, bố đang muốn tìm vợ ông.
Bà Tần đang ở trong nhà ăn dọn cơm, ngước mắt lên thấy Tần Văn Dịch, cười cười hỏi ông: “Đã ăn gì chưa? Hôm nay tôi có ninh canh đó.”
“Ừ, dọn bát đũa cho tôi.”
Tần Vũ Phi đi qua đi lại, nghe được bố cô nói vậy, giọng điệu còn rất nghiêm túc nữa. Sau đó thì ông lên tầng thay quần áo, bà Tần vừa ngâm nga hát vừa tiếp tục dọn cơm.
Lúc ăn cơm, Tần Văn Dịch không ăn bao nhiêu nhưng lại uống hết hai bát canh. Trước đây Tần Vũ Phi không để ý bố cô lắm, hôm nay sau khi trò chuyện với mẹ xong thì đặc biệt chú ý đến ông. Cô nghĩ hẳn là bố cô đã ăn ở bên ngoài rồi, bây giờ ăn không nổi nữa, nhưng vẫn muốn uống canh do mẹ cô nấu.
Chắc là do ăn ít nên ngổi lại trên bàn sẽ rảnh rỗi, thấy bố cô thi thoảng lại nhìn mẹ cô một cái.
Được rồi. Tần Vũ Phi khẳng định, bố cô thật sự không đói, ông chỉ là đang muốn thể hiện tình cảm mà thôi. Làm ơn đi, đã từng tuổi này rồi mà còn dùng ánh mắt này nhìn vợ mình được sao? Tần Vũ Phi cúi đầu xuống, cô không thể chịu thua được, cô cũng muốn có một ông chồng ba mươi năm sau vẫn có thể nhìn mình như thế.
Có câu nói thế nào nhỉ? Không từ bỏ không buông tay. Ý là gì đây? Kệ nó, dù sao cũng dùng để nói Cố Anh Kiệt nhà cô được.
Cố Anh Kiệt cũng đang ăn cơm. Anh bị bà Cố gọi về nhà lớn ăn tối. Cuối tuần, hai nhà anh chị anh cũng có mặt. Bà Cố nghĩ, con trai chịu đả kích trong tình cảm, phải tìm lại ấm áp từ tình thân mới được.
Cố Anh Kiệt dở khóc dở cười, dù sao cứ về nhà ăn cơm là được rồi.
Trong lúc ăn bà Cố hỏi han con trai mình vài câu gần đây thế nào, Cố Anh Kiệt nói công việc rất suôn sẻ, bị bà Cố liếc mấy cái. Sau đó thì mọi người trò chuyện qua lại, Cố Anh Từ hỏi chồng mình bị làm sao mà không gọi được. Cậu rể nhà họ Cố giải thích vài câu. Cố Anh Kiệt nghe mà trong lòng khẽ động, anh lại nghĩ ra được một cách rồi.
Cố Anh Kiệt nhanh chóng ăn xong cơm rồi chạy qua một góc cầm điện thoại lên gọi. Bà cố liếc con gái mấy cái. Cố Anh Từ chẳng hiểu gì cả: “Sao ạ?”
Bà Cố nói thầm trong lòng đúng là nói năng không biết lựa lời, nhưng trên bàn có rất nhiều người, bà cũng ngại mở miệng. Nhưng ăn cơm xong thì bà kéo con gái ra một bên, hỏi han cô ấy về Tần Vũ Phi.
“Rất tốt, rất giỏi giang.”
“Nhưng tính khí cũng rất mạnh mẽ.” Bà Cố nói.
“Dạ.” Cố Anh Từ không biết nên nói gì. Cô ấy biết mẹ chỉ muốn tìm một người động tình với bà thôi, nhưng bây giờ cô ấy vẫn chưa rõ mẹ đang nghĩ gì.
“Tính khí mạnh thôi, biết lỹ lẽ là được.” Bà Cố lại nói.
“Dạ.” Cố Anh Từ cảm thấy may mà lúc nãy mình không nói tính khí mạnh là không tốt.
“Nếu không có tính khí như vậy thì không thể giải quyết được cục diện kia đâu. Theo mẹ thấy, con bé làm việc cũng có chút bản lĩnh đó.”
Mỗi ngày sau khi Tần Vũ Phi đi, Cố Anh Kiệt đều nhắn tin cho cô. Mỗi ngày sẽ có một tấm hình mới, viết: “Đây là quà của hôm nay, muốn lấy thì mau trở về đi.”
Tần Vũ Phi cũng nhắn cho anh, cũng có hình, nhưng thường là những anh đẹp trai chụp được trên phố, nói cô đã đi những đâu, thấy được những cảnh đẹp gì.
Cố Anh Kiệt cố ý gửi biểu tượng cắn răng nghiến lợi cho cô, nói cảnh đẹp ở đâu hả, có thì gửi hình phong cảnh qua đi, sao cứ chụp toàn trai đẹp thế kia? Anh tỏ ra rất nghiêm túc và trịnh trọng. Tần Vũ Phi nhìn ra được anh chỉ đang ra vẻ, hỏi anh: “Sao anh không ghen nhỉ?”
Cố Anh Kiệt đáp: “Con không phải anh ỷ vào chuyện em yêu anh à.”
Tần Vũ Phi đọc được câu này thì lén khóc một trận. Cô yêu anh, cho nên anh có lòng tin với cô. Anh yêu cô, cô lại không có đủ lòng tin với anh. Tính ra thì anh lỗ nặng rồi.
Hôm đó, Tần Vũ Phi nhận được một tấm hình của Cố Anh Kiệt, cô mở ra xem, là hình ở Mỹ, con phố có nhà hàng với ngọn đèn ánh sao. Nhưng nhà hàng đèn ánh sao không còn nữa.
Anh chạy đến Mỹ?!
“Đèn ánh sao không còn nữa, nhà hàng đã trở thành tiệm quà lưu niệm rồi, ở đây anh mua được quà cho em. Em yêu, em muốn biết dó là gì không? Anh đã mua rất nhiều quà, anh phải tự tay tặng cho em. Đời người ngẳn ngủi, lúc nào cũng có chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ cẩn thận, muốn ở bên em thật lâu, thật lâu.”
Tần Vũ Phi ngây người.
Thật qua đáng, anh lại nói như vậy, muốn dọa cô à?
Nhưng cô sợ thật.
Từng có một người, là bạn thân nhất của cô, nhưng lại cùng bạn trai của cô phản bội cô, rạch một vết thượng thật sâu vào lòng cô. Tình bạn đã hết, kiếp này không muốn gặp lại. Chỉ là cô chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó chợt nhận được bưu phẩm từ phương xa gửi đến, người đó đã mua rất nhiều quà cho cô, lẳng lặng nhớ đến tình bạn đã qua của họ, mang theo tiến nuối, đến một thế giới khác.
Đây là một vết thương khác trong lòng cô.
Nếu bạn hận một người, người đó chết rồi bạn có thấy vui không? Tần Vũ Phi có thể dùng kinh nghiệm của chính cô để trả lời: Không. Không những không vui mà còn rất buồn. Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, biết rõ kết quả là thế, cô vẫn sẽ chịn hận và đoạn tuyệt, không thể tha thứ.
Con người chính là tàn nhẫn và mềm lòng như thế.
Cùng lúc tồn tại.
Cố Anh Kiệt biết rõ, chỉ có anh biết rõ. Trên đời này chỉ có anh biết được chuyện này của cô, biết được tâm trạng của cô.
Anh lại dùng nó để đối phó cô!
Cô thật sự sợ. Cô yêu anh đến thế, cô sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn đang mang theo tiếc nuối, cô vốn không dám nghĩ đến. Cô vẫn chưa làm lành với anh, còn chưa quay lại được như lúc đầu, con chưa nói muốn anh ở bên cô thêm ba mươi, thậm chí là năm mười năm nữa, nếu có thể, tất nhiên càng lâu càng tốt. Cô đang điều chỉnh lại chính mình, cô hy vọng mình không sơ suất như thế, cô không muốn nổi nóng lung tung, cô hy vọng mình có thể bao dung và tha thứ nhiều hơn.
Cô vì anh mà cố gắng như thế! Anh lại hù dọa cô!
Biết rõ anh chỉ đang dọa cô, nhưng cô vẫn sợ.
“Cố Anh Kiệt, anh đợi đó! Em về đánh gãy chân anh!”