Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Type: Hà Trâm



“Anh ngại mở lời phê phán người khác sao? Vậy để tôi khơi chuyện giúp anh.” Tần Vũ Phi rất hiểu lòng người, nhúng một miếng gà chiên vào tương cà chua rồi bỏ vào miệng một cách đầy hưởng thụ, sau đó nói: “Ừm, chuyện là thế này, tôi đồng ý hẹn hò với Triệu Hồng Huy là vì anh ta đẹp trai”. Ngưng một chút, cô nhấn mạnh: “Anh ta đúng là rất đẹp trai, phải không?”.



“Nhảm nhí. Em ít được gặp trai đẹp à?” Cố Anh Kiệt tức giận nói.



“Không ít, trước mặt có một người này.” Tần Vũ phi nhìn hộp thức ăn, “Sợ là tương cà chua không đủ ăn, muốn nhờ trai đẹp đi lấy thêm chút nữa, như vậy có quá đáng không?”.



“Rất quá đáng.” Cố Anh Kiệt nhíu mày nhìn hộp thức ăn của cô, rõ ràng anh đã lấy rất nhiều tương cà chua mà. “Em ăn ít thôi, loại tương này vị rất nặng, ăn nhiều quá không tốt.”



“Ừ.” Tần Vũ phi gật đầu, “Phải chấm ít lại, nếu không sẽ không đủ. Thật ra thì gặp qua không ít trai đẹp và đồng ý hẹn hò với trai đẹp đâu có gì mâu thuẫn. Cũng như người thấy qua rất nhiều tiền nhưng vẫn muốn đi kiếm tiền vậy thôi. Anh Cố này, anh nói chuyện theo logic nào vậy?”.



“...” Cố Anh Kiệt nghẹn lời, thật ra anh chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, đừng nhất thời xúc động mà mờ mắt, chọn bừa một người bạn trai để phủi sạch quan hệ với anh, thật sự không cần thiết.



“Tôi có quen Triệu Hồng Huy, nhưng không thân lắm. Hôm đó nghe bạn bè nhắc đến anh ta, nói anh ta khoe khoang rằng đã theo đuổi được em, tôi cũng trò chuyện vài câu với người bạn kia.” Cố Anh Kiệt giải thích lý do anh biết được chuyện của cô và Triệu Hồng Huy. “Lấy bạn gái ra để khoe khoang này nọ thật đáng ghét, đúng không?”



Tần Vũ Phi lắc đầu: “Nếu bạn gái có thể khiến cho bạn trai đi khoe khoang khắp nơi, chứng tỏ người bạn gái đó rất tốt, có giá trị, tốt hơn nhiều người bị đem giấu nhẹm đi, không phải à?”. Cô hỏi lại.



“Nghe nói tính cách anh ta rất xấu, thích khoe khoang, đua đòi, còn bá đạo nữa.” Nói xấu sau lưng người khác không phải phong cách của Cố Anh Kiệt, nên anh dùng từ đã nói giảm nói tránh đi rồi.



Tần Vũ phi gật đầu: “Bá đạo không phải rất tốt sao? Tiểu thuyết cũng có viết, tổng giám đốc bá đạo yêu em, đây mới là tố chất của nam chính đó”.



“Vậy sao?” Cố Anh Kiệt càng thêm bực, “Vậy tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết đó yêu cô tiểu thư bá đạo như em à?”.




Dáng vẻ ấp a ấp úng của thư ký càng khiến Cừu Chính Khanh giận hơn. “Bỏ đi, tự tôi đi hỏi.” Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vũ Phi ngay trước mặt thư ký: “Tần Vũ Phi, hôm nay cô nghỉ vì lý do gì? Tốt nhất là chuyện chính đáng”.



Tần Vũ phi trả lời rất nhanh: “Dì cả ghé thăm, bụng đau dữ dội”. Lý do này vô cùng chính đáng.



Cừu Chính Khanh sầm mặt, nghiến răng nói: “Giọng cô nghe rất có sức sống”.



“Chẳng lẽ phải hơi thở yếu ớt như vừa đau đến ngất đi tỉnh lại mới có thể chứng minh là tôi đau thật à?” Tần Vũ Phi vẫn rất có sức sống mà trả lời, bây giờ cô đang ôm túi nước nóng mà vùi mình trong chăn, đau đến bực cả mình, “Chuyện cần làm tôi đều dặn dò Robert hết rồi, tất cả mọi việc cậu ta đều hiểu rõ, cậu ta sẽ theo sát. Tôi phải dưỡng bệnh đây, tạm biệt Cừu phó tổng”.



Điện thoại bị ngắt, Cừu Chính Khanh giận đến đen mặt, đúng là đại tiểu thư kiêu căng vô trách nhiệm mà. Thư ký của Tần Vũ Phi thấy ánh mắt anh ta quyết qua lập tức cúi đầu, vờ như không thấy gì. Cừu Chính Khanh nghiêm nghị bỏ lại một câu: “Nhắn Robert tới gặp tôi, báo cáo sơ lược tiến độ công việc của bên các cô”.



Thư ký gật đầu lia lịa, không dám nói rằng Robert đang đứng ngay sau lưng anh đó ngài lãnh đạo à. Ngài lãnh đạo vừa đi, thư ký và Robert nhìn nhau một cái, mạnh ai nấy lo.



Tần Vũ Phi nằm trên giường, tâm trạng rất tệ. Cô rất ghét đau bụng. Cô cầm điện thoại, viết một tin nhắn: Cố Anh Kiệt, tôi đau bụng.



Không phải anh nói có gì cần giúp thì có thể tìm anh sao? Dì cả đến thăm cần giúp có tính không?



Tần Vũ Phi nhìn tin nhắn đó, suy nghĩ một lúc tâm trạng bình tĩnh hơn chút. Thôi bỏ đi, cố ý chọc cho anh tức nhảy dựng lên như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không phải ở ngay trước mặt, cô không nhìn thấy. Nếu không nhìn thấy, cũng chẳng được vui lắm. Cô vẫn sợ mình tự gây rắc rối, kích động làm hỏng chuyện.



Ném điện thoại qua một bên, tin nhắn đó yên lặng nằm trong hộp thư nháp. Trong đó còn một tin nhắn nữa, được soạn vào sáng thứ sáu, trong đó viết: Cố Anh Kiệt, anh lấy nhiều đồ ăn quá, tôi ăn đến đau dạ dày rồi.



Tin nhắn đó cũng không được gửi đi, bị bỏ quên trong hộp thư nháp rồi.