Như Khói Như Cát
Chương 10 : Lời nói thật lòng
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Đảo Conrad Rangali có một nhà hàng dưới biển độc đáo tên gọi Ithaa.
Buổi chiều, gia tộc Lâm Khách sẽ tiến hành ăn bữa tối ở đây—— cân nhắc đến việc bọn họ ăn bữa sáng quá muộn, bữa trưa cơ hồ như sẽ không sao ăn nổi, tổ chương trình đã đẩy giờ dùng bữa tối của bọn họ lên trước.
Dù là không có hứng thú gì với du lịch, Lục Yên Đinh cũng vẫn bị biển rộng bốn phía mê hoặc, kìm lòng không đặng phát ra tiếng thở than, cậu phảng phất như là đang đi bộ dưới lòng đại dương vậy, từng loại cá to nhỏ nhỏ từ bên cạnh cậu bơi qua, cậu chỉ vào những thứ bên ngoài lớp cửa thủy tinh hỏi: “Đó là san hô sao?”
Bên cạnh mấy người đều đang cùng nhau nói chuyện, giống như không có người chú ý tới cậu. Lục Yên Đinh nhất thời có chút lúng túng, sau đó lúc này lại nghe có người nói: “Đúng.”
Vừa ngẩng đầu, cậu nói: “Thầy Khúc.”
Khúc Như Bình kéo ghế tựa ra cho cậu, gật đầu ra hiệu.
Lục Yên Đinh có chút ngượng ngùng ngồi xuống, gãi đầu nói: “Ừm… Anh trước đây đã từng đến nơi này sao?”
Khúc Như Bình nói: “Từng đến hai lần.”
Khúc Như Bình ngồi xuống bên cạnh cậu, tiếp theo sau đó mấy người kia cũng vừa nói vừa ngồi xuống.
Quan Nguyệt nói: “Tôi cảm thẫy chỗ này với chỗ tôi đến lần trước còn đẹp hơn.”
Nam Mộng Nhất gật đầu nói: “Hơn nữa ở đây khăn trải bàn cùng ghế tựa, còn cả thảm cũng đều là màu xanh lam, rất hợp với hoàn cảnh.”
Lục Yên Đinh: “Mọi người đều từng đến đây rồi à.”
Sở Nghiêm Thư nói: “Tiểu Đinh, anh chưa từng đến đây bao giờ sao?”
Lục Yên Đinh lắc đầu một cái: “Không có, tính tôi tương đối trạch, thường không hay ra ngoài.”
Khúc Như Bình: “Sau này nên ra ngoài đi lại nhiều hơn.”
Lục Yên Đinh “vâng” một tiếng, “Ở đây thật nhiều cá, em vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cá như vậy.”
Quan Nguyệt chỉ vào nói: “Mọi người đều biết chủng loại của những con cá này sao?”
Lâm Khách nói: “Tôi thì lại cảm giác có người sẽ biết đến đám cá này có mùi vị gì thì đúng hơn.”
Nam Mộng Nhất: “Ha ha.”
Lục Yên Đinh: “Chờ một lát nếu đồ ăn mang lên mà có cá, vừa ăn vừa nhìn cá em có cảm giác thật là tàn nhẫn.”
Quan Nguyệt cười nói: “Quan điểm kỳ kỳ quái quái của Omega.”
Quan Nguyệt liền vội vàng nói: “Được được được, tiếp theo, tiếp theo đi.”
Sau đó, Quan Nguyệt xoay đĩa quay, lần này chỉ hướng Lục Yên Đinh, người đặt câu hỏi là Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình thật giống từ đầu đến cuối đều không có lời nào, mà độ tồn tại lại hết sức mạnh mẽ, lần này đến cả Nam Mộng Nhất cũng buông lời trêu ghẹo nói: “Thật muốn nhìn một chút anh Khúc lúc đặt câu hỏi sẽ có thần thái thế nào, hahaha.”
Khúc Như Bình rút ra tấm thẻ, nhìn một lát.
Lục Yên Đinh có chút sốt sắng: “Cái gì vậy ạ?”
Cậu đến gần chút, Khúc Như Bình lại né ra, không để cho cậu nhìn thấy.
Quan Nguyệt vui vẻ nói: “Còn rất có ý thức phòng bị.”
Lục Yên Đinh ngồi thẳng lại: “Anh hỏi đi, em chuẩn bị xong rồi.”
Khúc Như Bình nhìn một lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng, thanh âm của anh rất trầm: “Cậu… trưa nay cậu ăn gì?”
Anh nói xong, liền cất lại tấm thẻ.
Lục Yên Đinh sửng sốt một chút, “Hả? Ăn… Ăn hành tây.”
Nam Mộng Nhất nở nụ cười: “Anh ăn ít như vậy à, giảm béo sao?”
Lục Yên Đinh theo bản năng nói: “Đúng, tôi gần đây hình như béo lên…”
Sở Nghiêm Thư không nhịn được nói: “Đây là câu hỏi gì vậy! Này cùng với cái kia của em tính là cùng một loại câu hỏi sao?”
Lâm Khách nói: “Nghiêm Thư, đây là số mệnh!”
Quan Nguyệt cười đến mức thở không nổi, đáp: “Đây là số mệnh, ôi, cười chết lão nương.”
Chị ấy vừa cười vừa vỗ bàn, khiến chiếc bàn chấn động hai lần, các tấm thẻ liền rơi xuống đất.
Lục Yên Đinh xoay người cúi xuống nhặt, ánh mắt sắc sảo liền nhìn thấy tấm thẻ Khúc Như Bình mới vừa đặt ở bên rìa kia, tấm thẻ kia cùng những tấm thẻ khác, vị trí vừa vặn tương phản, cho nên cậu liếc mắt qua liền nhìn thấy.
Trên đó đó viết:
Bạn đã từng chịu thương tổn về chuyện tình cảm bao giờ chưa?