Như Khói Như Cát
Chương 110 : Nam Mộng Nhất và Sở Nghiêm Thư
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
Nam Mộng Nhất nhận ra điểm khác biệt lớn nhất của cậu và Sở Nghiêm Thư là ở chỗ, Sở Nghiêm Thư là một người có suy nghĩ rất đơn giản.
Cậu ấy chẳng hề quan tâm xem mình ở trong giới giải trí này có làm nên trò trống nào hay không, lại càng không quan tâm chuyện mình bị bôi đen.
Nam Mộng Nhất rất kinh ngạc khi phát giác ra một điều, trên thế giới này dường như không có điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Sở Nghiêm Thư.
Ngay từ lúc quay《Gia Tộc Lâm Khách》, Nam Mộng Nhất đã cảm thấy mình và Lục Yên Đinh rất giống nhau. Tuy cậu và Lục Yên Đinh không quá thân, nhưng cậu có thể âm thầm cảm nhận được, mình và Lục Yên Đinh là cùng một kiểu người.
Sau này sự việc không còn được khống chế như vậy nữa, từ sau khi trái tim của Lục Yên Đinh có chốn về, cái tâm với sự nghiệp cũng ít nhiều nhạt đi.
Nhưng Nam Mộng Nhất lại không giống như thế.
Ngay cả thời điểm cậu yêu Sở Nghiêm Thư nhất, cũng vẫn không quên đặt sự nghiệp lên hàng đầu.
Sở Nghiêm Thư bị hắc rất thảm, Nam Mộng Nhất mỗi lần nói chuyện với cậu ta, vẫn thường âm thầm đánh giá xem cậu ta có sao không, thế nhưng cậu gần như không thể cảm nhận được Sở Nghiêm Thư có chút nào buồn rầu hay đau lòng, ban đầu cậu chỉ cảm thán kỹ năng diễn xuất của đối phương tốt quá, nhưng sau này mới phát hiện ra Sở Nghiêm Thư chả để ý cái mẹ gì cả.
Sở Nghiêm Thư nói chuyện ngắn gọn, cậu ta giống như một đứa trẻ, thật sự chẳng có chút mắt nhìn nào.
Nam Mộng Nhất là một kiểu người nghiêm túc, cậu vốn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ đáp lại mấy cái trò trẻ con của Sở Nghiêm Thư, thế nhưng cậu lại bất ngờ nhận ra rằng, chính mình còn rất hưởng thụ mấy trò trẻ con đó nữa.
Sở Nghiêm Thư thường đi vòng quay cậu trong chương trình, nắm lấy tóc và quần áo của Nam Mộng Nhất, gọi cậu là: “Heo con.”
Trẻ con vãi, Nam Mộng Nhất đã nghĩ như thế đấy.
Sau này, thế nào mà cậu lại thấy, đó là một cách xưng hô thật dễ thương.
Có lần cậu chọc Sở Nghiêm Thư giận, mâu thuẫn giữa những người trưởng thành thì phải ngồi xuống nói chuyện mới giải quyết được, tuy lý do Sở Nghiêm Thư giận rất trẻ con, nhưng Nam Mộng Nhất vẫn cảm thấy phải làm thế kia mới đúng, thế nhưng khi cậu đi ra, trông thấy Sở Nghiêm Thư đang dùng sức giẫm đạp thứ gì đó trên sàn nhà, cậu tò mò đi qua ngó thử, mới phát hiện hoá ra cậu ta đang giẫm vào giày của mình.
Vừa giẫm vừa lẩm nhẩm: “Đồ ngốc, đồ dở hơi.”
Trẻ con vãi!
Quá trẻ con luôn!
Nhưng càng tức hơn là, Nam Mộng Nhất nhận ra bản thân mình cũng đi lầm đường, cậu đang đi theo cái sự trẻ con của cậu ta.
Sở Nghiêm Thư là một người rất thẳng thắn, Nam Mộng Nhất vì lý do công việc nên thường hay tiếp xúc với cậu ta. Có kiểu người vừa gặp mà đã ngỡ quen lâu rồi, cùng bất cứ ai cũng có thể nói không hết chuyện.
Nam Mộng Nhất giai đoạn đầu thường duy trì chừng mực và lịch sự, khoảng thời gian đó Sở Nghiêm Thư bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi, Nam Mộng Nhất có lần thấy cậu ta đang xem weibo, liền an ủi nói: “Mấy người đó chỉ là không có việc gì làm mà thôi, bây giờ chất lượng cư dân mạng cũng rất thấp, nghe nói trình độ đều dưới trung bình cả.”
“Tôi biết, tôi cũng có buồn đâu.” Sở Nghiêm Thư xem như không có việc gì nói.
Nam Mộng Nhất vừa đến gần đã đánh giá cậu ta, cười nói: “Không sao, tôi thấy mấy người đó cũng chỉ là nói cho sướng miệng mà thôi.”
Nam Mộng Nhất còn rất cảm khái, cậu biết Sở Nghiêm Thư không thể nghiêm túc được, nhưng vẫn ôm lấy đối phương nói chuyện cả một đêm.
Cậu thành thật nói: “Tiểu Thư, tôi thật sự rất thích cậu, à không, phải nói là yêu cậu mới đúng, trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ bên ai trải qua một đời.”
Sở Nghiêm Thư ở trong lòng cậu ăn khoai tây chiên, rắc rắc.
Nam Mộng Nhất vẫn đang cảm thán: “Chúng ta đi đến được bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì, là vì cậu tốt tính nên lúc nào cũng luôn hihihaha, tôi cũng chưa từng hứa hẹn gì với cậu, nhưng bây giờ tôi sẽ nói, tôi cả đời này đều sẽ tốt với cậu.”
Sở Nghiêm Thử đổi túi bánh bích quy, rộp rộp.
Nam Mộng Nhất vuốt tóc Sở Nghiêm Thư, cưng chiều nói: “Ăn đi, bảo bối, bây giờ cậu có đang đi ị tôi cũng thấy đáng yêu.”
Sở Nghiêm Thư: “…”
Sở Nghiêm Thư ngẩng đầu lên, cùng cậu hôn môi với độ khó cao.
Cậu ta thở dài: “Mộng Nhất ca ca, chuyện tôi thích cậu, chắc không cần tôi nói lại đâu nhỉ?”
Nam Mộng Nhất nói: “Có thể lặp lại.”
Sở Nghiêm Thư nghĩ một lúc, trịnh trọng nói: “Nam Mộng Nhất, tôi yêu cậu——”
“——cái rắm ấy!”
Nam Mộng Nhất híp mắt lại, nhìn Sở Nghiêm Thư ghé lại gần, hôn cậu đến mức mặt biến dạng, sau đó hihi haha chạy mất tiêu.
Cậu xoa cằm mình có vẻ thích thú, đứng dậy nhìn về phía Sở Nghiêm Thư rồi đi qua.
Sở Nghiêm Thư đang ở trong phòng gọi cậu: “Mau qua đây đi, cậu còn nghĩ gì thế?”
Trong phòng ném ra một cái gối, Nam Mộng Nhất bắt lấy, nói:
“Tôi đang nghĩ, tên ngốc như cậu thì rốt cuộc có thể sinh ra bé con như thế nào nhỉ?”
Nói xong, chính Nam Mộng Nhất cũng cảm thấy vui vẻ: “Ế, tôi cũng lạc quan chưa này.”
Sắc đêm nồng đậm, tình yêu vĩnh viễn là màn kết đẹp nhất.
——————————-
Hai bạn này ngang ngang tuổi nhau, xưng anh em nghe không thú vị, nhất là với một người lầy như em Thư.