Như Khói Như Cát
Chương 114 : Daddy mình đi đâu thế (3)
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
“Chúng tôi cũng là lần đầu tiên làm cha.”
Trong phần phỏng vấn độc thoại nội tâm, Lục Yên Đinh nhìn vào máy quay và đã nói như vậy.
“Mấy tập trước tôi đều xem rồi, tiếng nói của dư luận tôi cũng có phần hiểu rõ.” Tư thế ngồi của cậu thư thái, khoa tay múa chân nói, “Tôi và tiên sinh của tôi cũng đã nói qua về chủ đề này, thật ra đối với Jelly mà nói, bởi vì bé là đứa con thứ hai cho nên chúng tôi đã có kinh nghiệm dạy dỗ hơn so với Pudding, có lẽ vì vậy nên tính cách của Jelly cũng cởi mở hơn một chút, thằng bé đối với ai cũng mang trạng thái của một người bạn tốt.”
“Vấn đề là tiên sinh của tôi ở mấy tập trước đã có phần hơi chiều con bé quá, chúng tôi là những người bổ trợ cho nhau trong việc chăm sóc và giáo dục con cái, nhưng yêu cầu của tôi đôi khi có phần nghiêm khắc hơn một chút, tôi đã từng nghiêm mặt với Pudding, nhưng tiên sinh của tôi lại chưa từng như vậy bao giờ, tôi ở bên anh ấy nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh ấy sốt ruột với ai bao giờ, đối con cái lại càng nhẫn nại.”
Mưa bình luận:
“Lục Nhu Nhu: Tiên sinh của tôi + 2”
“Trước đây có một tập Pudding đã khóc, từ lúc con bé tham gia chương trình chỉ khóc có lần đó mà thôi.” Lục Yên Đinh hồi tưởng lại, nói, “Chính là tập đưa các bạn nhỏ đến bệnh viện thú cưng, là tập áp dụng cái chết nhân đạo cho chú chó con. Có lẽ vì đó là việc liên quan đến sự sống và cái chết, tuy rằng trẻ con giai đoạn này vẫn còn rất ngây thơ, nhưng thật ra con bé trong lòng cũng biết đến những điều này. Hơn nữa con bé cũng là lớn nhất mà, trong số tất cả các bạn nhỏ xem như là có phản ứng mạnh nhất.”
“Nếu tôi ở bên cạnh con bé lúc đó, có lẽ tôi sẽ không làm tốt được đến thế như những gì tiên sinh của tôi đã làm.”
Lục Yên Đinh hơi ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Anh ấy nói với Pudding, cái chết thực sự tồn tại, có một ngày anh ấy cũng sẽ chết đi, Pudding sẽ không còn được nhìn thấy anh ấy, không còn được nghe thấy giọng nói của anh ấy nữa, đổi lại nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ lựa chọn nói dối con bé, nói người chết chỉ là đang ngủ một giấc thật say không tỉnh lại nữa mà thôi, tôi sẽ không thừa nhận với con trẻ về khái niệm thật sự của cái chết.”
“Tôi và tiên sinh của mình đã từng thảo luận về chủ đề này, ban đầu cách nhìn của tôi và mọi người trên mạng giống nhau, nhưng rồi sau đó tôi dần hiểu được cách làm của anh ấy.” Lục Yên Đinh ngừng lại một chút, rồi dùng ngữ khí bình tĩnh chân thành nói, “Nếu như nói dối con bé, thì trong lòng đứa trẻ vẫn sẽ cảm thấy không yên, đợi đến khi con bé dần dần lớn lên, con bé sẽ luôn ôm theo cảm giác sợ hãi đối với cái chết, chúng ta đều phải thừa nhận rằng, con bé có quyền được biết đến chân tướng của thế giới này.”
“Bởi vậy tôi tán thành cách làm của tiên sinh.” Lục Yên Đinh khẽ cười, nhàn nhạt nói, “Nói với con bé, sự tồn tại của cái chết, nhưng tình yêu sẽ vĩnh viễn còn mãi. Đến một ngày chúng tôi cũng sẽ phải rời xa con bé, nhưng tình yêu mà chúng tôi dành cho con bé sẽ không bao giờ ngừng lại, con bé không chỉ là mầm cây sinh trưởng trong sinh mệnh của chúng tôi, con bé còn là một cá thể độc lập, con bé không cần phải sợ hãi ngày Tử thần đến gõ cửa bởi vì đó là điểm cuối cùng của mỗi một con người, đồng thời, con bé cũng không cần phải sợ hãi sự ra đi của những người xung quanh mình, bởi vì ký ức là thứ mà Tử thần vĩnh viễn không thể cướp đi được.”
Lê Minh không chỉ một lần nghĩ qua điều này, cậu thích cp này là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Nhưng vào lúc này, cậu cảm nhận thấy từ tận đáy lòng mình, cp này mang đến cho cậu không những chỉ có cảm giác yêu thương ngọt ngào, mà nhiều hơn cả, là những suy nghĩ về tình yêu, hôn nhân và sinh mệnh. Những lời này của Lục Yên Đinh chính là để đáp trả những dư luận trước đây trên mạng về cách giáo dục con cái của Khúc Như Bình có sự khác biệt với những người cha khác, lời nói thẳng thắn về khái niệm cái chết của anh đã làm dấy lên tranh luận trên mạng, có nhiều người chỉ trích ngôn ngữ của anh quá thẳng, không hề để ý đến cảm nhận của con trẻ.
Mưa bình luận:
“Nhấn like vì cách giáo dục này.”
“Tôi càng thích quan điểm giáo dục của Thi Nhân hơn, trẻ con thật ra cái gì cũng hiểu cả.”
“Giấu diếm cũng chẳng được cả đời, trẻ con sẽ cảm thấy bất an.”
“Hai người họ tốt thật.”
“Muốn làm con của hai anh quá!”
“Cái lần Pudding khóc đó tôi cũng khóc theo huhuhu.”
“Pudding của chúng ta đúng là hiểu chuyện quá.”
Trong phân đoạn ăn sáng, thôn trưởng chỉ vào Jelly hỏi: “Thằng bé tự ăn sao?”
Lục Yên Đinh tết tóc cho Pudding đang ăn sandwich, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên: “À, vâng. Thằng bé có thể tự ăn.”
Tiểu Jelly hai tay ôm lấy bát cháo ăn từng thìa từng thìa nhỏ, cậu bé vừa ăn, thỉnh thoảng đầu nhỏ còn nhìn ngó xung quanh, cũng không biết là đang nhìn cái gì, trong miệng phát ra những tiếng “ừng ực” đáng yêu, cậu bé còn kéo áo Pudding ý là bảo chị mau nhìn mình.
Pudding cũng ăn cháo, còn phát ra thứ tiếng to hơn cả em trai mình.
Đôi mắt Jelly tròn xoe, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Lê Minh đã xem rất nhiều lần tập đặc biệt này, cậu có thể cảm nhận được tính cách của Jelly cởi mở hơn Pudding rất nhiều, cậu bé giống như đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với những điều xấu xa, ánh mắt nhìn ai cũng ngập tràn tin tưởng và yêu mến. Ví dụ như máy quay hay bắt được hình ảnh Tiểu Jelly mặt đầy tò mò và vui vẻ, cậu bé ăn xong liền chạy loăng quăng giữa một đám các bạn nhỏ, từ đằng sau bịt mắt của Quả Đào lại hỏi người ta mình là ai, giống như là những người bạn quen thuộc đã lâu. Còn Pudding lúc mới tham gia chương trình rất ít nói, trông rõ là ngầu.
Trong một cuộc phỏng vấn Khúc Như Bình và Lục Yên Đinh đã từng nhắc đến, thời gian hai người ở bên Pudding rất ít. Trong thời kỳ Pudding lớn lên, Lục Yên Đinh nhận rất nhiều phim điện ảnh, tuy vẫn chọn phim phù hợp với hoàn cảnh gia đình, nhưng phần lớn thời gian vẫn đi quay phim là chính, còn Khúc Như Bình khi đó cũng đang chuyển hình trở thành đạo diễn, thời gian chăm sóc con cái cũng rất có hạn.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, Pudding trong số những bạn nhỏ là lớn nhất nhưng con bé ngược lại không muốn đi, không phải con bé sợ lạ, nhưng gương mặt vẫn rất bướng bỉnh không muốn đi.
Mưa bình luận:
“Đây là cặp đôi chị em thần tiên nào thế này”
“Ôi mẹ ơi được làm bạn với hai nhóc này thật tốt.”
“Tình cảm giữa bọn nhỏ thật cảm động.”
“Lại nhớ đến em trai tôi rồi, Jelly đúng là một thiên thần nhỏ.”
“Hai chị em này đúng là hai đứa bé mà mị thích nhất mùa này.”
Ở một bên, các phụ huynh đang ngồi thảo luận, vừa nói chuyện vừa chờ nguyên liệu nấu ăn của bọn trẻ mang về.
Cha mẹ của Bí Đao đều rất béo, hai người đều rất phóng khoáng nói chuyện cũng rất ôn hòa. Mẹ của Bí Đao nói với Lục Yên Đinh: “Bọn trẻ con nhà Tiểu Lục đáng yêu thật đó, dễ xin được đồ nhất cho mà xem.”
Hậu kỳ liền chèn vào mấy chữ hiệu ứng “Dựa vào mặt ăn cơm”.
Lục Yên Đinh đang nói gì đó, vì vậy là Khúc Như Bình tiếp lời: “Ừ, giống tiên sinh của tôi khi còn bé.”
Mưa bình luận:
“Tay chân luống cuống chưa biết nói gì.”
“Lấy việc show ân ái là sứ mệnh.”
“Bán con đi để khen đối tượng đáng yêu.”
“Cái ảnh so sánh trên weibo mọi người đã xem chưa! Jelly đúng thật là giống hệt Nhu Nhu lúc nhỏ ý!”
Bạn edit cũng chèn thêm cả bức ảnh so sánh kia vào video.
Lúc này lại đang nói đến nhiệm vụ nào từng làm để lại ấn tượng nhất, thôn trưởng lại hỏi Khúc Như Bình: “Câu nói nào trong chương trình mà con bé để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho anh?”
“Là lần nói thật đó,” Khúc Như Bình không chút nghĩ ngợi, “Con bé nói chúng tôi yêu em trai hơn.”
Nói mãi nói mãi, anh và Lục Yên Đinh liền nhìn nhau.
Lục Yên Đinh gật đầu: “Tôi cũng rất cảm động lần đó, con bé không phải là ghen gì khi nói ra lời đó đâu dù vẫn có chút ấm ức kiểu trẻ con, nhưng con bé vẫn nói muốn trở thành người chị tốt để bảo vệ người trong nhà, bảo vệ em trai.”
Mẹ Khoai Tây nói: “Chủ yếu trong chương trình con bé là đứa lớn nhất, hơn nữa vẫn luôn giữ vị trí như thế trong nhà, vì con bé vẫn luôn đảm nhiệm vai trò là người bảo vệ thế nên chúng ta mới hiếm khi ý thức được, à con bé đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một cô nhóc mà thôi.”
“Tôi và lão Khúc,” Lục Yên Đinh gật đầu nói, “Lúc con bé mới ra đời thì có nhiều thời gian ở bên con bé hơn, nhưng sau này trong giai đoạn con bé dần lớn lên thì công việc của chúng tôi bắt đầu trở nên bận rộn, đợi đến khi rảnh rang hơn thì cũng lại có thêm Jelly, chính là… khiến con bé cảm nhận thấy tình yêu dành cho con bé ít hơn một chút.”
Có người cha cũng có hai em bé nói thêm vào: “Giống nhau cả thôi, bình thường gia đình nào có hai đứa đều như vậy, đều là lúc có đứa đầu thì dành hết toàn bộ tình yêu nhưng sau đó khi có thêm đứa thứ hai thì đều không thể như trước nữa, hoặc là lúc có đứa đầu thì làm chưa được tốt lắm đến đứa thứ hai mới có kinh nghiệm hơn nên có phần yêu đứa thứ hai hơn.”
“Vì vậy chúng tôi rất cảm ơn chương trình,” Khúc Như Bình tiếp lời anh ta nói, “Trước đây cơ hội được đi du lịch gia đình quả thật không nhiều, cũng chưa từng làm qua những nhiệm vụ có ý nghĩa như vậy.”
“Sau này chúng tôi sẽ càng làm tốt hơn.” Lục Yên Đinh nhìn về phía Khúc Như Bình nói.
Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Mưa bình luận:
“Nguyên tắc của Thi Nhân: tình yêu không cần thể hiện ra quá nhiều bởi vì điều đó luôn ở quanh đây.”