Như Khói Như Cát
Chương 2 : Tin tốt và tin xấu
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Lục Yên Đinh nhận được một thông báo đầy tiếc nuối: 《Lương Mạt Xuân Thu》đại khái là không có duyên cùng cậu.
Ý bên sản xuất phim rất rõ ràng, có người mang vốn vào đoàn phim rồi, vì vậy lần này số phận của Lục Yên Đinh đã được an bài.
Vương Bàn Bàn ngồi một bên trên xe thương vụ nhai lạc rôm rốp, vừa phun nước bọt vừa chửi ầm lên: “Một cái tên Beta lấy đâu ra mà lắm tiền thế! Cái gì mà tiểu công tử thuộc Kinh khuyên, tôi khinh thái tử gia nhà cậu ta ấy!”
Cho dù bản thân là Beta, Vương Bàn Bàn đối với việc thế giới này càng lúc càng nhiều Beta, vẫn cảm thấy đáng quan ngại cho tình hình khủng hoảng dân số.
Lục Yên Đinh an ủi nói: “Không sao đâu anh Vương, bao nhiêu lần đều thế rồi mà, thêm bớt một cái có là gì đâu.”
Vương Bàn Bàn bi phẫn gần chết, đấm ngực dậm chân: “Là anh Vương của cậu vô dụng, vô dụng mà.”
Lục Yên Đinh khẽ cười, cậu có vẻ ngoài xinh đẹp, biểu tình nhỏ lộ ra đều thập phần đánh động lòng người, bởi vì nguyên do vốn là Omega vì thế trong nét đẹp của cậu lại nhiều hơn một phần dịu dàng, điều này khiến cho phần soái khí vốn có chiếm được chút cân bằng, cho nên tuy rằng ngũ quan của cậu nhìn qua có chút mang nét đẹp phương Tây, nhưng vẫn còn nét kín đáo duyên dáng của người phương Đông.
Lúc này cậu mặc một bộ âu phục màu trắng được đặt làm riêng, đang tham gia một hoạt động nào đó, bởi vì phía chủ sự sơ sót, nên cậu lâm thời mới nhận được thông báo bèn vội vã đến, thời gian tựa hồ có hơi gấp, còn gặp phải chuyện tắc đường, mà Vương Bàn Bàn và cậu cũng đủng đỉnh bởi vì từ lúc cậu ra mắt đến nay, làm chuyện gì trên căn bản đều là không thuận.
《Lương Mạt Xuân Thu》là bộ phim nhà đài nhả ra sau khi sắp xếp được một bộ phim hiện đại khác, chuyện có nhiều nhà tài trợ đương nhiên không cần nói, cái chính là còn có đạo diễn nổi danh từ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng đến chỉ đạo diễn xuất, một miếng thịt béo bở như thế nếu như rơi trên người cậu mới kỳ quái. Mà Lục Yên Đinh không thể không thừa nhận, cậu đích xác vẫn là tránh không được thất vọng. Cậu che dấu nội tâm mất mát vô hạn, giả vờ bình tĩnh mà hỏi Vương Bàn Bàn: “Tiểu công tử Kinh khuyên hả, có phải là đưa cho Nam Mộng Nhất không?”
Vương Bàn Bàn gật đầu một cái, Lục Yên Đinh không kìm lòng được ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, không biết tại sao, cậu cảm thấy được ngày hôm nay Vương Bàn Bàn tính khí cực kỳ tốt, bàn tay còn đang mở weibo tìm kiếm “Nam Mộng Nhất” của cậu chợt ngừng lại, hỏi: “Anh phía sau có phải là còn có lời muốn nói không?”
Vương Bàn Bàn cười hì hì nói: “Thật sự là chuyện gì cũng không giấu nổi cậu mà, đại bảo bối của tôi!”
Lục Yên Đinh đặt điện thoại xuống: “Tin tốt hay tin xấu?”
Vương Bàn Bàn nói: “Chương trình mà các cậu tham gia có tên gọi là 《Gia tộc Lâm Khách》, nội dung câu chuyện là về người dẫn chương trình Lâm Khách và những người bạn thân cùng đi du lịch, Lâm Khách cậu biết rồi chứ, là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài Hoàng Thiên, 《Hôm nay bạn cũng phải đến》chắc biết rồi chứ hả!”
Lục Yên Đinh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chính là người bạn Lâm Khách mà anh quen từ nhỏ đã từng nhắc đến đó hả…”
“Đúng!” Ánh mắt Vương Bàn Bàn sáng lên, “Còn không phải cậu ta sao, điều này có thể làm khó anh Bàn của cậu à!”
“Wow——” Lục Yên Đinh vui mừng nở nụ cười.
Nội tâm của cậu thật ra không tính là có bất ngờ đến cỡ nào, Vương Bàn Bàn mỗi ngày đều ca bài Lâm Khách cùng anh ta là người quen cũ, nhưng trước đây Lục Yên Đinh muốn tham gia loại chương trình cuối tuần như 《Hôm nay bạn cũng phải đến》đều rất khó khăn, nhưng chương trình thực tế về du lịch thế kia thì lại có thể, khẳng định có liên quan không nhiều đến Vương Bàn Bàn.
Nhưng ngoài mặt Lục Yên Đinh vẫn là cực kỳ cảm kích nắm tay Vương Bàn Bàn: “Cảm ơn anh Vương, đều nhờ có anh.”
Cậu là nghệ sỹ đứng đầu trong năm người dưới quyền quản lý của Vương Bàn Bàn, bốn người nghệ sỹ khác thì tình hình cũng không khả quan lắm, tài nguyên lần này vừa mới bắt đầu đã có sự chênh lệch, không phải ai nâng đỡ ai, huống chi trong lòng Vương Bàn Bàn, Lục Yên Đinh vẫn luôn thuộc về kiểu nghệ sỹ “không vươn lên” được.
Vương Bàn Bàn xua tay nói, “Hê! Đây có là gì.”
Anh lại cười nói: “Sao, có tính là tin tốt không?”
Lục Yên Đinh gật đầu, “Vâng, là một tin cực cực tốt.”
Mong là vậy đi.