Như Khói Như Cát

Chương 40 : Sự việc đột ngột phát sinh

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


“Chào anh, thầy Khúc.”



“Mai anh có rảnh không, em muốn mời anh ăn cơm, thuận tiện trả lại cho anh quyển sách lần trước anh cho em mượn.”



Xoá xoá bớt bớt, liên tục nhiều lần, Lục Yên Đinh nghiền ngẫm từng chữ một trong suốt hai tiếng đồng hồ, mới gửi đi được hai câu này.



Cậu nhìn hai câu đó, đôi mắt cảm giác như bị thiêu cháy, dứt khoát vứt điện thoại qua một bên, bình tĩnh lại tiếp tục xem kịch bản.



Ngày hôm nay cứ như thế trôi qua, đến buổi chiều lúc được nghỉ, Lục Yên Đinh đang cùng một nam diễn viên đối diễn, bọn họ tập cùng nhau hai lần rồi nhưng cảm giác vẫn còn chưa đúng lắm, nam diễn viên kia là một người mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm đóng phim, vì vậy Lục Yên Đinh mới nói cho cậu ta nghe một chút cách nhìn cùng kinh nghiệm của chính mình, chính trong lúc đang trò chuyện, phía Đông lại truyền đến tiếng ồn ào.



Lục Yên Đinh liếc nhìn qua, không để ý lắm, tiếp tục nói về cách diễn, nhưng nam diễn viên kia lại nói: “Lại là Đỗ Khang.”



Đỗ Khang, Lục Yên Đinh có ấn tượng, nhưng cậu cùng Đỗ Khang cơ bản không có cảnh nào cần đối diễn, phần lớn là cảnh diễn tập thể, đối phương cũng chưa chắc đã biết cậu.



Lục Yên Đinh không muốn nghe ngóng chuyện tám nhảm về người khác, nhưng nam diễn viên kia rõ ràng lại không ngừng được miệng mình: “Người này thực là, muốn ngoại hình không có ngoại hình, nói tính cách thì tính cách lại kém, còn ra vẻ ngôi sao, mắng trợ lý, cũng không chịu khó đóng phim, cần người như hắn ta để làm gì?”



Lục Yên Đinh lắc đầu một cái: “Chúng ta tự lo tốt cho chính mình là được rồi.”



Nam diễn viên kia đối với cậu nói: “Anh Lục, tôi cảm thấy anh lần này nhất định có thể đại bạo. Đến người phụ trách ánh sáng cũng nói anh là người nghiêm túc, rồi nhân viên chạy việc vặt cũng khen ngợi anh.



Lục Yên Đinh cười nói: “Nghiêm túc không có nghĩa là diễn tốt.”



Nói xong câu này, chính cậu cũng có chút sững sờ, câu nói này giọng điệu rất giống Khúc Như Bình.



Buổi tối lúc ăn cơm, Tiểu Triệu từ nhà sách trở lại, đưa cho cậu một quyển 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》.



Lục Yên Đinh nói: “Vất vả rồi, quyển này cùng quyển lúc trước giống nhau chứ?”



“Giống nhau, tôi đã phải xem lại tập một của chương trình đó, chính là quyển này.”



“Thật ngại quá, đều tại tôi làm mất rồi, chắc là sẽ không bị anh ấy nhìn ra đâu nhỉ.” Lục Yên Đinh nói xin lỗi.



Tiểu Triệu thở dài: “Tôi là sợ bên trong sách anh ấy có phác họa cái gì thì toi.”



“Vậy thì bó tay rồi.” Lục Yên Đinh lật giở những trang sách, tùy ý nói.



Quyển sách lúc trước Khúc Như Bình đưa cho cậu, thực ra không hề bị mất, là cậu muốn giữ lại quyển sách đó mà thôi, lại cần một lý do cùng Khúc Như Bình gặp mặt, nên cũng chỉ đành như thế.


Khúc Như Bình tăng nhiệt độ lên cao một chút, nhìn cậu hỏi: “Làm sao vậy?”



Lục Yên Đinh khịt khịt mũi, nói: “Trước tiên nói chuyện đến chỗ nào ăn cơm đã ạ, em biết một nơi cũng ổn lắm, hơn nữa em còn có thẻ hội viên…”



Khúc Như Bình gật gật đầu: “Vậy thì đến chỗ đó.”



Lục Yên Đinh báo địa chỉ cho Vương Đông xong, liền đóng cửa sổ lại, cậu xoa xoa mũi gọi điện thoại, Khúc Như Bình hỏi cậu: “Gọi cho ai thế?”



“Dạ?” Lục Yên Đinh đỏ mặt, mơ mơ màng màng nói, “Em gọi điện thoại để bên đó chuẩn bị trước một chút.”



Khúc Như Bình nói: “Không vội mà.”



Rồi anh lại hỏi một câu: “Cậu làm sao thế?”



Lục Yên Đinh nhìn đôi con ngươi sâu sắc lại ôn hoà của Khúc Như Bình, buông điện thoại xuống, sờ gáy mình nói: “Em mới vừa thiếu chút nữa bị một người đánh dấu, em cho rằng hắn là fan của em.”



“Hắn xông lên ôm lấy em, sau đó ngửi tuyến thể của em, ” vạn phần ảo não cùng xấu hổ mà nói ra những lời này, Lục Yên Đinh âm thanh càng ngày càng yếu ớt, “Em cảm giác được hắn ta đã há miệng ra, hàm răng đụng vào trên cổ em. Sau đó hắn bị người ta đẩy ra, em cũng tránh được, nhưng vẫn rất khó chịu.”



Cậu thấy lông mày Khúc Như Bình hơi nhíu lại, liền cảm thấy đối phương đang quan tâm đến mình, không nhịn được lại nói một chút: “Cái người kia em căn bản không quen, cảm giác bị ôm lấy rất buồn nôn, vừa nghĩ đến hơi thở của hắn cùng cảm giác đụng chạm vào em, liền khiến cả người em ớn lạnh, giống hệt như có con đại mãng xà đang cuốn lấy thân thể em vậy.”



Khúc Như Bình lúc này mới lên tiếng, anh nói thẳng vào trọng điểm của sự việc: “Bình thường nghệ sỹ có thân phận là một Omega, đều sẽ tìm trợ lý là một Alpha, cô Triệu là một người tốt nhưng nếu gặp phải sự việc đột ngột phát sinh thế này sẽ không thể bảo vệ cậu.”



“Vâng, ” Lục Yên Đinh sờ sờ mũi, “Chắc là anh nói đúng.”



Cậu đổi đề tài, lấy ra quyển sách 《Ngôi nhà nhỏ trên biển》:



“Đúng rồi, quyển sách này em vẫn luôn quên trả cho anh.”



Khúc Như Bình tựa hồ không có tâm tình gì tán gẫu về sách cả, anh nhận lấy, vẫn đang nói chuyện mới vừa rồi: “Chuyện này phải xem xét lại cẩn thận, cậu phải cùng người đại diện bàn bạc lại đi.”



Lục Yên Đinh nhìn chằm chằm Khúc Như Bình, xuất thần mà nhìn một lát, bật cười: “Thầy Khúc…”



Khúc Như Bình hỏi cậu: “Làm sao vậy?”



Lục Yên Đinh cũng không biết mình làm sao, trên dưới mí mắt cậu đột nhiên trở nên rất nặng rất nặng, một giây sau, thế giới của cậu liền triệt để rơi vào trong bóng tối.



Ơ chưa hôn nhỉ, ai thức đêm thì đêm nay có…