Như Khói Như Cát
Chương 50 : Dáng vẻ của tình yêu
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Khúc Như Bình ngồi vào ghế lái xe, quay ra hỏi Lục Yên Đinh: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, nhìn anh cười: “Em đang nhìn xem Tình Yêu có dáng vẻ thế nào.”
Khúc Như Bình cũng cười: “Có dáng vẻ thế nào?”
Lục Yên Đinh nói: “Dáng vẻ Tình Yêu lái xe thật đẹp trai.”
Khúc Như Bình mỉm cười nói: “Em còn cứ nhìn như vậy, Tình Yêu sẽ xảy ra tai nạn xe cộ đó.”
Lục Yên Đinh ngồi thẳng người lại, vỗ mặt mình nói: “Em cảm thấy em bị anh mê hoặc đến muốn ngất luôn rồi, có lẽ anh nên lái xe đến bệnh viện đi.”
Khúc Như Bình một tay cầm vô lăng, tay còn lại khều mũi mình một cái, anh mỉm cười khẽ lắc đầu, một tay buông thõng xuống: “Em mà cứ thế này thì sẽ khiến anh thấy mình gay go rồi.”
Lục Yên Đinh chăm chú nhìn khớp xương ngón tay rõ ràng của Khúc Như Bình, hỏi: “Gay go chỗ nào?”
“Em không thể cứ mù quáng sùng bái anh như vậy được,” Khúc Như Bình lái xe rất vững vàng, mắt anh nhìn về phía trước, “Nếu cứ như vậy, đến một ngày em không còn sùng bái anh nữa, tuy rằng điều đó có thể biết trước được, nhưng anh vẫn sẽ thấy mất mát.”
Lục Yên Đinh nắm lấy tay anh, hai tay cậu cầm tay Khúc Như Bình lên, trong ánh mắt đều là sự đắc ý, cậu cười nói: “Anh cũng sẽ thấy mất mát sao?”
Khúc Như Bình liếc nhìn cậu một cái, gật đầu: “Ừ, anh sẽ.”
Lục Yên Đinh cúi đầu: “Em chắc là một tên xấu xa rồi.”
Khúc Như Bình: “Sao cơ?”
Khúc Như Bình chuyển hướng rẽ: “Rất vui sao?”
“Một chút chút,” Lục Yên Đinh nhỏ giọng nói, khóe miệng cũng sắp kéo lên đến lỗ tai, “Chính là cảm thấy… Anh cũng sẽ vì những loại tâm tình nhỏ này của em, thật khó mà tin nổi, còn có chút…”
“Có chút cảm thấy không chân thực?” Lục Yên Đinh cố gắng hình dung, “Bởi vì em cảm thấy anh là người điều gì cũng nhìn nhận rất rõ ràng, giống như sẽ không chỉ vì em mà làm sao đó.”
Đôi mắt của cậu rất đẹp, vừa lớn lại sinh động, lúc này tâm tình gì cũng đều được viết trong đôi mắt trong veo kia: “Vì vậy chúng ta thật sự tính là đã bên nhau rồi, đúng không anh?”
Khúc Như Bình nắm lấy tay cậu, trả lời ngắn gọn nhưng đầy mạnh mẽ: “Tính.”
Trong nháy mắt, Lục Yên Đinh cười lên thật trẻ con, cậu nâng bàn tay của Khúc Như Bình lên, mở lòng bàn tay của anh ra như chim gõ kiến nhanh chóng hôn đến mấy lần.
Lục Yên Đinh xoa xoa mũi: ” Ừm…”
Khúc Như Bình đối cậu nói: “Điện thoại của anh trong túi quần bên phải, em tự mình lấy ra mà xem.”
Lục Yên Đinh thấp giọng nói: “Không cần đâu, em tin tưởng anh.”
Khúc Như Bình cười hỏi cậu: “Không tò mò mật mã điện thoại của anh hả?”
Đã hỏi đến nước này, Lục Yên Đinh do dự một lát, thẳng thắn nói: “Được rồi, em rất tò mò.”
Khúc Như Bình: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu.”
Lục Như Bình: “…Hả?”
Khúc Như Bình liếc mắt nhìn cậu.
Ánh đèn của thành thị buổi tối hòa quyện với ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt Khúc Như Bình, anh bình tĩnh nói: “Anh biết, tình cảm trước đây của anh sẽ mang đến cho em rất nhiều áp lực, nhưng anh với cậu ấy đã tiêu hao thời gian bao nhiêu năm nay, nếu có kết quả thì sớm cũng đã có rồi sẽ không cần phải kéo dài đến lâu như vậy, cũng không cần đến mức một chân đạp nhiều thuyền mệt mỏi như vậy. Hơn nữa anh cũng đã không còn trẻ nữa rồi, làm qua quá nhiều điên cuồng cũng đủ rồi, đối với chuyện tình cảm cũng sẽ không có ý định cứ qua loa hay làm bừa như vậy nữa, cũng sẽ không vì tức cậu ấy mà làm ra chuyện trẻ con lấy lòng người khác mất công mất sức ấy nữa, vì thế, cậu ấy đã là quá khứ rồi, là người đã từ lâu không còn bất kỳ khả năng nào rồi.”
Nói xong, anh trầm mặc rất lâu, sau đó mới khẽ cười một tiếng: “Anh nói xong rồi, em còn điều gì muốn hỏi không?”
Trái tim Lục Yên Đinh truyền đến chua xót cùng đau đớn dài lâu, cậu nghe thấy những lời Khúc Như Bình nói, ngay lúc đầu tiên chính là đau lòng, tuy rằng Khúc Như Bình ban đầu cũng không toát ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng mà càng như vậy, cậu lại càng cảm giác thấy dưới sự bình tĩnh kia là những lời nói đau xót, bất đắc dĩ cùng đau lòng, cậu phảng phất có thể nghe ra tất cả những tổn thương, không vui cùng oan ức trong mối tình đó từ lời nói của Khúc Như Bình, anh càng thẳng thắn, càng bình tĩnh trái lại càng khiến cậu khó chịu.
Cậu không nỡ hỏi lại nhiều, trong lúc nhất thời, cậu chỉ muốn càng ngày càng yêu thương thầy Khúc của cậu, chữa trị hết thảy những thương tổn mà anh đã phải chịu đựng qua, cùng anh thực hiện tất cả những giấc mơ và vui vẻ mà anh chưa thực hiện được.
Cậu khi đó là một đứa trẻ toàn thân đều được thẩm thấu mật ngọt của tình yêu, ngây thơ tự xem mình là Đấng cứu thế trong thế giới ái tình, đồng thời quá mức chìm đắm trong sự vui vẻ của đối phương, mà quên hết tất cả những khả năng ích kỷ.
Cậu nhỏ giọng nói: “Không có.”
Cậu kéo tay Khúc Như Bình, đặt tay mình trong lòng bàn tay anh: “Haizzz, em thật sự không nghĩ đến.”
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Không nghĩ đến cái gì?”
Cậu nói: “Thầy Khúc, sao trên thế giới này lại có người nỡ lòng không thích anh?”
Giống như tự hỏi tự trả lời, cậu hôn vào lòng bàn tay Khúc Như Bình, nói tiếp: “Nếu đã có người không thức thời như vậy, vậy thì chuyện được chiếm tiện nghi lớn thế này là của em rồi.”