Như Khói Như Cát

Chương 53 : Ôm lấy tương lai

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Cảnh quay tối nay phải quay đến mười một giờ rưỡi đêm mới kết thúc.



Trạng thái quay của Lục Yên Đinh không phải rất tốt, mặc dù như thế, tiến độ coi như tương đối thuận lợi, bởi vốn còn tưởng phải kéo dài tới tận sau nửa đêm mới kết thúc, nhưng hiện tại đã hoàn thành rồi.



Lục Yên Đinh cùng Tiểu Triệu nói: “Cô và anh lái xe về trước đi.”



Tiểu Triệu khoác thêm áo cho cậu, theo sau nói: “Anh Lục hôm nay vẫn đi tìm thầy Khúc sao?”



Lục Yên Đinh ngày hôm nay đặc biệt uể oải, cũng chẳng có gì mà che giấu, bèn gật đầu.



Tiểu Triệu có ngốc đến thế nào chăng nữa cơ hồ lúc này cũng đã có chút rõ ràng, cô ấy nói: “Tôi đợi thầy Khúc đến rồi sẽ đi.” 



Lúc này điện thoại của Lục Yên Đinh đang rung lên.



Tiểu Triệu nhắc nhở cậu: “Anh Lục, điện thoại kìa.”



Lục Yên Đinh không có ý nghe máy, Tiểu Triệu lại nói: “Nhỡ là thầy Khúc gọi đến thì sao.”



Nghe vậy Lục Yên Đinh móc điện thoại ra liếc nhìn một cái, rồi lại cất đi.



Xem cái dạng này hẳn vẫn là Vương Bàn Bàn gọi đến, Tiểu Triệu lè lưỡi, cùng Lục Yên Đinh song song bước đi: “Anh Vương cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.”



Lục Yên Đinh thở dài, cậu cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại.



Vương Bàn Bàn vừa thấy cậu nghe máy liền hỏi: “Cậu vẫn còn biết nhận điện thoại cơ à?”



Lục Yên Đinh xin lỗi: “Trạng thái hôm nay của tôi không được ổn lắm, thật sự xin lỗi, anh Vương.”



“Cậu đừng có nói những lời này với tôi, tôi chỉ muốn hỏi cậu sao lại không muốn xào CP nữa? Đấy, không phải lúc trước còn thấy rất hợp sao?”



Lục Yên Đinh: “Tôi không muốn cọ nhiệt độ của anh ấy.”



Vương Bàn Bàn tức cười, nói: “Cho nên cậu bây giờ thật sự cùng anh ta có chút gì rồi ý gì? Cậu đừng ngốc đến mức tự xem đó là tình yêu đích thực của chính mình đi?



Cậu nhìn một chút người ta đăng ảnh gì lên đi, Nguyễn Tuấn Huy là ai? Bộ phim giúp Khúc Như Bình cùng Thi Tiêm Hồng quen nhau, còn không phải là do ông ta làm đạo diễn sao, bộ phim điện ảnh gần đây Thi Tiêm Hồng quay cũng là của ông ta, hai người họ từng hợp tác chung ba lần nhưng có đến hai lần đều là đóng phim do Nguyễn Tuấn Huy làm đạo diễn? Đăng ảnh chụp chung với ông ta lên đương nhiên là để giải thích cho một vài vấn đề nào đó biết chưa hả?



Đây không phải là vì dư luận đều đang hướng về Quốc Dân, nên tôi mới muốn tìm chỗ đứng cho cậu sao, cậu ngược lại hay lắm, còn không biết thức thời! Hai nhà ầm ĩ lên chúng ta mới có nhiệt độ, cậu thì hiểu cái gì chứ hả?”




Cậu hỏi anh một chuyện khác: “Qua mấy ngày nữa lại phải đi quay tiếp chương trình kia rồi.”



Khúc Như Bình nhấp một ngụm cafe, nói: “Ừm.”



“Em không biết nên đối mặt với anh thế nào, em sợ em sẽ lộ ra mất.” Lục Yên Đinh ngửi quần áo Khúc Như Bình, lại nói, “Không, em nhất định sẽ bị lộ.”



“Vì thế càng không cần nghĩ xem nên làm như thế nào.” Tay Khúc Như Bình thuận theo sống lưng Lục Yên Đinh trượt xuống, trêu đùa khiến cả người Lục Yên Đinh đều run lên, “Màn hình sẽ khiến cho bất kỳ cảm xúc nhỏ bé nào đều trở nên khuếch đại, không cần mệt mỏi như vậy, chẳng có ý nghĩa gì.”



Lục Yên Đinh “Ồ” một tiếng, cấu tay của chính mình nói: “Có phải anh dù có thế nào cũng sẽ mặc kệ không?”



“Sao cơ em?”



“Bị người ta biết chẳng sao cả, không bị người ta biết cũng chẳng có gì, có phải anh đang nghĩ như vậy không?” Lục Yên Đinh rầu rĩ không vui nói, “Cảm giác anh giống như chẳng hề để ý đến bất cứ điều gì.”



Khúc Như Bình dựng thẳng thân thể của Lục Yên Đinh dậy một chút, để cậu nhìn vào chính mình: “Nói đúng phân nửa.”



Lục Yên Đinh nhìn về phía anh, mỗi lần anh nhìn cậu như thế này, đều khiến cho cậu cảm thấy trong mắt anh luôn chỉ có một mình cậu, để cơn mê luyến của cậu lại được dịp dậy sóng.



“Đối người trong giới, anh quả thật là nghĩ như vậy. Nhưng đối với người ngoài, anh vẫn hy vọng bọn họ không biết thì tốt hơn.”



Khúc Như Bình thở dài, “Tình yêu bị phát hiện là một chuyện rất phiền phức, thân phận của anh và em đều đặc thù, chuyện tình cảm của anh trước nay luôn được người khác chú ý đến, nếu thật sự bị phát hiện, em sẽ không vui vẻ được đâu.”



“Nói những điều này là muốn em hiểu rõ, anh có thể làm được đến mức không cần để ý đến những điều này, ” Khúc Như Bình mỉm cười, đặt tay cậu nơi trái tim mình, nói, “Mà anh chỉ quan tâm đến em thôi, Yên Đinh.”



Đầu quả tim của Lục Yên Đinh cũng đang run lên, cậu lẩy bẩy nói: “Gọi Nhu Nhu.”



Khúc Như Bình chậm rãi thì thầm: “Nhu Nhu.”



Lục Yên Đinh triệt để mềm nhũn, cậu nức nở ôm lấy Khúc Như Bình, dụi tới dụi lui, nói: “Sao anh lại tốt như vậy, em thật hết cách với anh rồi.”



Khúc Như Bình không nói gì, nhưng thời điểm lúc Lục Yên Đinh không nhìn thấy, ý cười của anh thường sẽ trở nên rất nhạt, rất nhạt, nhạt đến mức như chưa hề có.



Anh cúi thấp đầu xuống, một tay ôm lấy Lục Yên Đinh càng chặt hơn một chút.



Thầy Khúc bí ẩn quá, tò mò quá:((