Như Khói Như Cát
Chương 77 : Định nghĩa cuối cùng
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
“Em về rồi à?”
Lúc Khúc Như Bình mở cửa ra, mùi cháo thơm tràn ngập trong căn phòng ấm áp tràn vào hốc mũi lạnh lẽo của Lục Yên Đinh.
Cậu hắt xì hơi một cái rồi khụt khịt mũi, bọc lấy thân mình bằng áo khoác Tiểu Triệu đưa cho.
Khúc Như Bình kéo cậu vào lồng ngực mình, một tay đóng cửa lại còn một tay lại vuốt ve lưng của Lục Yên Đinh, cười hỏi: “Sao lại biến mình thành ra thế này vậy?”
Lục Yên Đinh không lên tiếng, để mặc cho Khúc Như Bình tỉ mỉ quan sát cậu.
Khúc Như Bình nhẹ nhàng điểm vào chóp mũi đỏ chót của cậu: “Em không vui sao?”
Lục Yên Đinh buồn bực nói: “Vui chứ.”
Lông mày cậu xụ xuống: “Nhìn thấy anh là vui rồi.”
“Nhìn em anh lại không thấy có chút tăm hơi nào là em đang vui cả, ” Khúc Như Bình cởi hé áo khoác ra cho Lục Yên Đinh, tay anh bỗng nhiên khựng lại, “Sao bên trong lại ướt thế này?”
Ánh mắt của Khúc Như Bình cùng Lục Yên Đinh tụ lại với nhau trong vài giây ngắn ngủi, anh thở dài, kéo cậu đi thay bộ quần áo đã ướt sũng, đưa cậu lên giường lấy chăn quấn lại, rồi mới đi múc bát cháo ngồi bên mép giường cho Lục Yên Đinh ăn.
Khúc Như Bình vốn là muốn đút cho Lục Yên Đinh, nhưng chính cậu lại tự mình cầm lấy, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, tóc trên trán hơi vểnh lên,
trong ánh mắt cậu đều là mông lung mờ mịt.
“Anh về nhà lúc chín giờ,” Khúc Như Bình cũng không hỏi cậu làm sao vậy, mà anh lại cùng Lục Yên Đinh tán gẫu vài việc khác, giống như đang lải nhải những việc nhà vặt vãnh với cậu mà thôi, thanh âm của anh thật thấp, “Lúc đó trời còn chưa đổ mưa, nhưng sắc trời cũng không được tốt cho lắm. Anh mới nấu cháo được khoảng nửa tiếng, lần trước thấy em ăn nhiều hơn một bát nên anh đoán là em thích.”
Một tay Khúc Như Bình chống xuống giường, mỉm cười với Lục Yên Đinh: “Anh còn bấm thời gian rất chuẩn nữa này, vừa mới nấu xong thì cũng đúng lúc em về tới.”
Người đang đau lòng điều gì cũng có thể nghe, nhưng lại chỉ không nghe vào những chuyện nhà lặt vặt.
Lục Yên Đinh rũ mắt xuống, hàng lông mi khẽ chớp, mấy giọt lệ châu to lớn lặng lẽ rơi xuống bát cháo.
Khúc Như Bình lẳng lặng nhìn cậu một lát, rồi cầm bát cháo trong tay cậu đặt lên trên tủ đầu giường, Lục Yên Đinh cắn môi, nước mắt không được khống chế trào ra, thân thể cũng bắt đầu khẽ run lên. Khúc Như Bình ôm cậu vào lòng mình, xoa lưng cho cậu, ôn nhu cười lên hai tiếng.
Lục Yên Đinh gắt gao siết chặt lấy áo của anh, nghẹn ngào nói: “Có phải anh gọi điện cho đạo diễn Quách không?”
Khúc Như Bình: “Gì cơ?”
Anh buông Lục Yên Đinh ra, hỏi: “Anh gọi điện thoại cho ông ta làm gì?”
“Anh bảo ông ấy đưa nhân vật đó cho em, ” Lục Yên Đinh nín giận nói rằng, “Anh đã nói như vậy, có đúng không?”
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Em nhận được vai đó rồi sao?”
Lừa người, rõ là đang diễn. Lục Yên Đinh tức khí nói: “Đừng cho là em sẽ tin anh, anh là biết diễn nhất.”
“Hả, ” Khúc Như Bình cảm thấy hứng thú nói, “Anh đang diễn sao?”
Không nghĩ tới anh sẽ hỏi ngược lại như thế, Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Em, em cũng không biết phải nói như thế nào.”
“Những lời khen ngợi anh, em có thể nói ra rất nhiều, nhưng em vẫn có cảm giác không biểu đạt được hết ý nghĩa trong lòng em.” Lục Yên Đinh nói mãi rồi lại cười rộ lên: “Anh không phải sẽ nói anh cũng vậy đó chứ?”
Khúc Như Bình lại nói: “Không, anh có thể thử biểu đạt một chút lòng mình.”
“Trước khi quen biết với em, ý nghĩa của hôn nhân đối với anh còn tương đối nông cạn. Anh lúc ấy cảm thấy đó chỉ là một giai đoạn nhất định mà mình phải trải qua trong cuộc đời mà thôi, vì vậy anh đối với hôn nhân đã đặt ra mục tiêu cụ thể, rồi bị động tìm kiếm người thích hợp trong khoảng thời gian thích hợp như thế.”
“Nhưng sự xuất hiện của em, đã khiến cho ý nghĩa của hôn nhân trong lòng anh có sự thay đổi. Đó không còn là một nhiệm vụ cứng nhắc như vậy nữa, Yên Đinh à, em là người đầu tiên khiến anh phải có cách nhìn khác về hôn nhân, đó không phải là việc phải làm mà là một việc mà anh muốn làm.”
“Anh cũng chỉ là một người bình thường, định nghĩa cuối cùng của tình yêu trong anh chính là hôn nhân.” Khúc Như Bình đổi một cách nói khác, “Hoặc là nói, em chính là định nghĩa cuối cùng của anh.”
Đầu lưỡi Lục Yên Đinh khẽ liếm vào chỗ khô nứt trên môi mình nói: “Cho nên, anh là đang cầu hôn sao?”
Khúc Như Bình trước nay đều không nỡ lòng vòng vo với cậu: “Em sẽ đồng ý chứ?”
“Không biết, ” Lục Yên Đinh nói, “Không có ai cầu hôn như vậy cả, thứ nhất là không quỳ xuống, thứ hai là cũng chẳng có nhẫn.”
“Anh từ trước đến giờ đều là người không giấu được chuyện gì, em cũng biết đấy. Anh đã từng đề cập với em rất nhiều lần, nên mới nghĩ là em đã có sự tự giác này rồi.” Khúc Như Bình hôn lên trán Lục Yên Đinh, nói tiếp: “Không phải là anh chưa từng đi xem qua, nhưng thứ như nhẫn này, anh nghĩ sẽ không mua vội. Anh đến chuyện mua một cái bút còn phải phân vân cả nửa ngày huống chi là mua nhẫn.”
“Chuyện nhỏ, ” Lục Yên Đinh cười duyên nói, “Vậy anh cứ từ từ mà chọn đi, chọn đến khi nào em thích thì em mới đồng ý.”
“Em thích nhẫn thế nào?”
“Phải lớn, phải sáng, phải đắt còn phải do anh tự tay chọn.”
“Thứ tự sắp xếp yêu cầu như vậy sao?”
Giọng nói của Lục Yên Đinh nhỏ dần, vụn vặt lại dịu dàng: “Anh tự mình chọn là tốt rồi.”
Cậu giống như một con thú cưng nhỏ rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được bạn dành cho chút chút dịu dàng, sẽ liền ngoe nguẩy cái đuôi tiến lại gần bạn, dùng cái bụng mềm mại của mình làm chủ nhân ấm áp.
“Vậy chúng ta thương lượng chút nhé, ” Khúc Như Bình tựa lên bả vai cậu, nói: “Chờ em quay xong bộ phim này, chúng ta kết hôn em nhé, có được không?”
Lục Yên Đinh cắn môi dưới trốn ở trong lòng anh, cười thầm.
Cậu cảm thấy mình ngượng ngùng chết đi được, cậu không đủ dè dặt cũng không đủ uyển chuyển.
Cậu không thể nói với Khúc Như Bình, ngày mai chúng ta kết hôn luôn đi, em sắp không đợi được nữa rồi. Cậu thậm chí còn cảm thấy là mình ấm đầu rồi, tất cả các hoài bão lý tưởng đều không thiết tha gì nữa, phim điện ảnh gì chứ, danh tiếng và tiền tài gì chứ, cậu cũng không muốn theo đuổi nữa.
Chúng ta bây giờ kết hôn ngay đi, em sẽ sinh con cho anh, sinh một đống luôn.
Nhưng cậu không thể nói như vậy, Lục Yên Đinh nhẫn nhịn trong đôi mắt ngập tràn nước, cậu biết nếu mình nói như vậy, tương lai sẽ phải hối hận. Cậu của bây giờ nhất định phải khiến bản thân càng trở nên ưu tú hơn, phải có thể cùng Khúc Như Bình sóng vai đứng chung một chỗ, cùng nhau nghênh đón mưa to gió lớn của thế giới. Càng nhiều hơn chính là, cậu phải bảo vệ thầy Khúc của cậu, cậu muốn đứng trước mặt anh, không muốn để cho bất cứ ai có thể làm tổn thương đến anh được nữa.
Vì vậy đến cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng đáp: “Được ạ.”