Như Khói Như Cát
Chương 79 : Khai máy, vào đoàn phim
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
Bối cảnh quay phim mà Quách Khải lựa chọn chính là ở thành phố này, chỉ là so với khoảng cách của nhà Khúc Như Bình vẫn là xa hơn rất nhiều, hai địa điểm này một nơi ở phía Tây một nơi lại ở phía Đông thành phố.
Phía Tây thành phố là khu phố xưa, có rất nhiều những khu chung cư cũ, những cư dân sống ở đó đều là ngư long hỗn tạp, kiểu người qua đường nào cũng có, phần lớn còn là những khu nhà có thể cho thuê. Bối cảnh ở đây vi diệu ở chỗ, ngoại thành khu phố xưa này có một trường Đại học vừa khéo có thể quay những cảnh thời đi học của Tống Khanh Nhiêu và Thị Nam.
Hừng đông khoảng hơn bốn giờ sáng, Khúc Như Bình lái xe đưa Lục Yên Đinh đến khu thành Tây, sáng sớm cũng vắng xe, nên ước chừng bọn họ chỉ mất khoảng tiếng rưỡi đã đến nơi, nếu như không may bị kẹt xe có lẽ sẽ phải mất hơn hai giờ mới tới được.
Khúc Như Bình thích nghe âm nhạc cổ điển đơn thuần của phương Tây, âm nhạc trên xe phải đến phân nửa là thể loại này. Lục Yên Đinh vốn đã từng đề cập với anh, không cần phải sớm như vậy tự mình đưa cậu đến đoàn phim, nhưng Khúc Như Bình lại nói: “Gần đây anh đang tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn ngày, cũng không có việc gì mà. Huống hồ làm tài xế cho em là một hoạt động thực nhàn nhã.”
Bầu trời phía trước vẫn còn đang say giấc, có lẽ bởi bây giờ là mùa đông nên bình minh thường thức giấc rất muộn, ánh sáng từ chiếc đèn xe ô tô lướt đi trong đêm tối giá rét, cho dù là thành phố lớn nhưng những cột đèn tín hiệu giao thông trên đoạn đường sạch sẽ rộng lớn này cũng không tính là nhiều.
Thêm nữa quãng đường mà hai người họ phải đi qua tương đối hẻo lánh, hai bên đường đều là rừng cây san sát, từ xa xa có thể nhìn thấy biển, từng đóa bọt sóng trên mặt biển màu xanh lam dịu dàng hướng về vòng tay mở rộng của thổ nhưỡng, đất trời cùng biển cả tụ lại thành một đường tỏa ra ánh sáng.
Lục Yên Đinh cầm kịch bản trong tay, đắp trên người chiếc chăn quen thuộc, câu được câu không nói: “Tối nay có lẽ em phải quay cảnh đêm, anh thật sự không cần phải đến đón em đâu.”
“Ừ, được rồi.”
Đồng ý nhanh như vậy sao? Lục Yên Đinh nhìn sang: “Anh mà như vậy là trợ lý của em lại có ý kiến đấy nhé.”
Khúc Như Bình mỉm cười: “Anh biết rồi.”
“Còn nữa không cần đợi em đâu, anh cứ ngủ trước đi.” Lục Yên Đinh lật sang trang mới, “Có còn là trẻ con nữa đâu mà lúc nào cũng cần người khác ngủ cùng nữa chứ.”
Cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Khúc Như Bình, hòa lẫn với hơi ấm phả ra từ điều hòa thổi tới lỗ tai cậu, ngứa ngáy.
Qua được một lát, Lục Yên Đinh đặt kịch bản lên đầu gối, nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Ngày hôm nay em quay cảnh gì thế?”
Lục Yên Đinh chỉ hừ hừ hai tiếng.
Khúc Như Bình hỏi cậu: “Em buồn ngủ à?”
Trên gương mặt mỗi người đều mang một loại nghiêm túc thấy chết không sờn, trong không khí luôn có cỗ mùi vị khiến người cảm thấy căng thẳng. Bọn họ đang ở trong ngôi trường Đại học ở ngoại ô thành phố, sinh viên trong trường trên căn bản đều đang trong kỳ nghỉ đông, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng trên sân vận động của trường chỉ có bọn họ. Phía sau bục phát biểu có một nhà kho nhỏ để thiết bị, tổ đạo cụ đang bố trí hiện trường, Lục Yên Đinh cùng Du Cảnh Dương đang ở bên ngoài hành lang nhỏ tập thoại.
Du Cảnh Dương nói thoại của mình rất miễn cưỡng, nhìn qua giống như đang thuận theo ý của Lục Yên Đinh, muốn giúp đỡ cậu mà thôi. Lục Yên Đinh có chút lúng túng, cậu biết Du Cảnh Dương học chuyên ngành biểu diễn, trên rất nhiều vấn đề cùng với người chỉ học một lớp biểu diễn ngắn hạn như cậu đương nhiên quan điểm sẽ không giống nhau. Sau khi tập được một đoạn, Lục Yên Đinh thẳng thắn hỏi: “Cậu muốn đối diễn thế nào?”
Du Cảnh Dương đứng lên, nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Chúng ta thử một lần đi.”
“Ở chỗ này?” Lục Yên Đinh hơi trợn mắt lên.
“Ừm.” Du Cảnh Dương rất bình tĩnh mà trả lời, thanh âm huyên náo cùng nhân viên đoàn phim đi đi lại lại tựa hồ như không có chút nào ảnh hưởng đến cậu ta cả.
Nhưng Lục Yên Đinh thì có.
Cậu cũng không biết vì sao Quách Khải lại sắp xếp cảnh quay như vậy: vừa mới đến đã bắt bọn họ diễn cảnh hôn.
Chỗ chết người nhất chính là, đây là cảnh hôn đầu tiên trong cuộc đời cậu.
Đối với việc này, cậu có chướng ngại tâm lý rất lớn cần phải khắc phục.
Cậu xác thực muốn trở thành một diễn viên ưu tú, chỉ là Lục Yên Đinh vẫn như trước không muốn nói cho Khúc Như Bình biết hôm nay mình sẽ quay cái gì. Mỗi một phút, mỗi một giây, cậu đều đang sống trong sự dày vò của áy náy và phản bội, điều này khiến cậu cảm thấy rất lo lắng không biết bản thân có thể thả lỏng để diễn xuất được không.
Đừng nói là một lát nữa sẽ phải quay cảnh hôn trước mặt nhiều người như vậy, mà ngay chính bây giờ khi Du Cảnh Dương đang lôi kéo cậu thử một lần, Lục Yên Đinh đã cảm thấy vô cùng xấu hổi rồi.
Lấy cái này làm cảnh quay khai máy, đúng là chết toi rồi Lục Yên Đinh ơi.
Trong nội tâm, có ai đó lại tự nhủ với mình như vậy đó.
—————————-
Tôi đã bị sốt cao mấy ngày qua nên bây giờ mới có thể comeback, xin lỗi mọi người nhé.