Như Khói Như Cát
Chương 84 : Một khi nhập vai
Ngày đăng: 10:30 18/04/20
Mấy ngày nay Lục Yên Đinh quay phim cực kỳ mệt mỏi.
Quách Khải đưa cảnh diễn cãi nhau của Thị Nam và Tống Khanh Nhiêu tập trung về quay trong một giai đoạn, đồng thời còn cùng biên kịch thương lượng gia tăng rất nhiều tình tiết. Tuần trước bọn họ đã quay xong một vài cảnh lúc còn học Đại học, tuần này bắt đầu tập trung vào phần nội dung sau khi hai người ở chung.
Lục Yên Đinh biết, đây là phần tinh hoa trong câu chuyện về bọn họ, cũng là phần miêu tả cường điệu bằng ngôn ngữ điện ảnh.
Trên căn bản là phim điện ảnh cũng vậy, mà phim truyền hình cũng thế, khi quay phim sẽ không sắp xếp theo tuần tự của thời gian, Quách Khải có sự sắp xếp của mình, Lục Yên Đinh làm diễn viên việc có thể chỉ là điều chỉnh tâm trạng của chính mình cho phù hợp với cảnh diễn mà thôi.
Hai người này mỗi lần cãi nhau, đều không cùng một mức độ, trước khi thể hiện ra mức độ cãi nhau đã biến hoa đến mức sâu đậm hơn, Lục Yên Đinh trước tiên phải thể hiện được cảm giác mệt mỏi của việc không ngừng tranh luận thậm chí đã tiếp cận chiến tranh lạnh giữa hai người.
Du Cảnh Dương đã cùng cậu trao đổi qua cách nhìn nhận về cảnh diễn này, cậu ta nói: “Ở chỗ Thị Nam, lúc đầu là vẫn bằng lòng cùng cậu cãi nhau, thế nhưng càng về sau lại càng không nghiêm túc như vậy nữa, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nên càng về sau tôi sẽ càng lúc càng kiểu sao cũng được, lời cậu nói cũng không để tâm nữa, nên việc gây hấn đều đựa vào cậu rồi.”
Tống Khanh Nhiêu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, Lục Yên Đinh đã lý giải như vậy vì thế cũng đã diễn như vậy.
Có một cảnh quay xong, cổ họng của Lục Yên Đinh gần như bị phá hỏng, Quách Khải tìm cậu nói: “Cậu đừng nên quá dùng sức, đừng cảm thấy rằng mọi trọng trách đang đổ lên vai cậu, mỗi lần gây chuyện đều là cậu thế nhưng cũng không đến mức phải quá sức như thế. Có hiểu ý của tôi không? Cậu xem mấy ngày nay cổ họng cậu đã không ổn nữa rồi, nhưng tôi cảm thấy không cần phải diễn đến mức độ đó. Cậu quá muốn bùng nổ, mỗi cảnh đều kích động như thế, như vậy không được đâu, quá nông cạn, cậu phải thể nghiệm một chút, cậu ta không phải nói mỗi lần…”
Nói đến đây, Quách Khải lại làm mẫu một chút cho Lục Yên Đinh: “Anh xem anh đi, mỗi lần đều như vậy, anh không hiểu tôi! Anh sẽ không hiểu được tôi đâu! Cậu xem giọng điệu như thế, trạng thái và cảm giác như thế giống như so với ai cũng gào lớn hơn, như thế giống người lớn cãi nhau sao, có khác gì đám con nít đâu đúng không? Cậu ta có một mặt trẻ con của mình, cậu phải thể hiện cái mặt trẻ con này ra một cách hợp lý hóa, chứ không phải thật sự giống như một đứa con nít, giống ba phần thì được nhưng không thể để giống cả bảy phần.”
Lục Yên Đinh bị Quách Khải chọc cười, mấy ngày nay thần kinh của cậu đều như sụp đổ cả, hiếm thấy cậu nở nụ cười, còn bị sặc bởi không khí lạnh, ho khan vài tiếng.
Thời gian ở một mình lúc này của cậu càng ngày càng nhiều.
Ý của Quách Khải rất rõ ràng, bây giờ lý giải của cậu đối với nhân vật còn chưa đủ. Cậu thử nhốt chính mình trong một căn phòng đóng kín, đọc đi đọc lại nguyên tác và kịch bản, cậu tự tưởng tượng mình là một người tự bế. Trong lòng cậu, Tống Khanh Nhiêu chính là một người như vậy, trong lòng cậu ta ngoại trừ Thị Nam ra giống như cái gì cũng không có, nhưng cậu ta lại đối với mối quan tâm duy nhất của mình không được tốt, ngược lại, đối với những người không quá quan trọng kia, lại tương đối khách khí cũng rất chu đáo.
Đây quả thật là một sắc thái bi kịch dày đặc, Lục Yên Đinh biết bản thân nhất định phải diễn cho giống, nếu không nhân vậy này sẽ không nhận được sự lý giải của khán giả, sẽ không có ai thích cậu ta, vậy thì Lục Yên Đinh sẽ cảm thấy rất oan ức thay cho Tống Khanh Nhiêu.
Cậu ta là một người vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, cậu ta xứng đáng được người khác thấu hiểu, được người khác thương yêu.
Vì muốn mau chóng tiến vào trạng thái của nhân vật, vì vậy Lục Yên Đinh gần đây rất ít giao lưu với người khác, cậu nghĩ muốn để cho mình phải chịu cảm giác tâm tình bị đè nén, đây thật ra là một kỹ xảo có lợi vì cậu cảm thấy trước mắt thứ cậu thiếu xót chính là tâm lý uất ức, chỉ có biến mình thành người sống lâu trong không khí ngột ngạt không được phóng thích đó, cậu mới có thể diễn được ra thứ cảm giác mà Quách Khải muốn.
Khúc Như Bình gần đây cũng càng ngày càng bận, buổi tối khi Lục Yên Đinh trở về cũng chưa chắc anh nhất định sẽ có nhà, mà Lục Yên Đinh đi làm mệt mỏi cả ngày về chỉ buồn ngủ, vì vậy cậu thường nằm ở trên giường đọc kịch bản rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Đến nửa đêm, cậu lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên người đã được đắp chăn cẩn thận, Khúc Như Bình thì đang ngủ bên cạnh cậu.
Cậu thường theo bản năng muốn đến gần anh, nhưng cũng không rõ vì sao, vẫn miễn cưỡng tránh đi. Lục Yên Đinh cảm thấy cậu sắp tới được gần với cảm giác của nhân vật rồi.
Đây là một chuyện tốt, mà cũng có thể là một chuyện xấu.
Sáng ngày hôm sau, thường thường Khúc Như Bình sẽ thức dậy sớm hơn so với cậu, còn làm cơm cho Lục Yên Đinh nữa. Hôm đó Khúc Như Bình còn trịnh trọng tuyên bố xin lỗi cậu: “Gần đây chắc anh không thể đưa em đi làm được nữa.”
“Cần chứ.” Lục Yên Đinh khóc thút thít nói, “Sao em có thể nói với anh những lời như vậy, là em không tốt.”
Khúc Như Bình nói trúng tim đen: “Em nhập vai quá rồi.”
Lục Yên Đinh ngoan ngoãn gật đầu, thừa nhận nói: “Em biết, như thế không tốt. Em sẽ tách biệt mọi thứ ra.”
Khúc Như Bình ngồi lên giường, ôm lấy Lục Yên Đinh, ghé vào lỗ tai của cậu nói:
“Trước đây trong đoàn phim của anh có một diễn viên đóng vai người điên, người đó cũng có tuổi rồi vì để diễn cho giống nhân vật, bình thường đều có những hành vi điên điên khùng khùng, phải cho đến khi quay phim xong được hai tháng người đó mới quay trở lại trạng thái bình thường được.”
“Người có kinh nghiệm còn như vậy, huống chi là em.” Khúc Như Bình an ủi Lục Yên Đinh, “Diễn viên muốn ăn chén cơm này, nhiều hay ít đều cần phải nhập vai, có lão luyện hơn nữa thì cũng vẫn phải như vậy. Không cần phải cảm thấy sợ hãi đâu, diễn thêm nhiều vai nữa em sẽ nhận ra quy luật trong đó rồi sẽ trở thành ký ức cơ bắp mà thôi, sau này đóng phim cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”
Nghe được những câu nói này, Lục Yên Đinh vốn đã ngừng khóc lại càng khóc tợn hơn, cậu dụi mắt, nói một cách mơ hồ: “Em biết, em biết rồi…”
Khúc Như Bình lấy giấy ăn lau mũi cho cậu, rồi để Lục Yên Đinh khóc một cách tùy ý.
Lục Yên Đinh khóc mệt rồi, ở trong lồng ngực Khúc Như Bình đã cảm thấy buồn ngủ, chỉ là cậu không chịu cứ ngủ đi như thế: “Nằm xuống đi, anh cũng thế, chúng mình ôm nhau ngủ.”
“Được.”
Trong ấn tượng của Lục Yên Đinh, hai bọn họ đã lâu không ôm nhau như vậy. Trong cái ôm thư thích ấm áp của Khúc Như Bình, cậu dùng đôi chân trần của mình cọ vào cẳng chân của anh, Khúc Như Bình đem chân cậu nhét vào trong chăn rồi hôn lên trán Lục Yên Đinh một cái, nói: “Ngủ ngon.”
“Đừng nói ngủ ngon, đừng nói hai từ này.” Lục Yên Đinh nằm úp sấp trong lồng ngực anh, theo thói quen nghịch ngợm những chiếc cúc áo, mê man trừng mắt nói, “Mỗi lần anh nói với em như vậy, đều giống như lời tạm biệt ấy.”
Khúc Như Bình thấp giọng cười cười, xoa bụng cậu nói: “Vậy thì cùng ngủ nhé, rồi ngày mai lại cùng nhau thức dậy.”
“Vâng,” Lục Yên Đinh ngáp một cái, quấn lấy Khúc Như Bình, nói, “Chúng mình đã lâu không làm rồi nhỉ? Đợi chúng mình cùng hết bận rồi, chúng mình cùng làm mấy tuần liền nhé…”
“Mấy tuần cơ à.” Khúc Như Bình lặp lại mấy chữ này.
Lục Yên Đinh ở trong lồng ngực anh cười buồn, lại tự mình nói: “Nghe không hợp lý mà cũng chẳng thuyết phục chút nào.”
Cậu thật sự buồn ngủ rồi, cười mãi cười mãi, lại mơ màng lúc nào chẳng hay, thời khắc ý thức mông lung, cậu sờ soạng khắp người Khúc Như Bình như muốn nắm lấy thứ gì đó, Khúc Như Bình biết cậu muốn tìm cái gì, vì vậy anh liền đặt tay mình trong lòng bàn tay của cậu.
Rốt cuộc khi hai bàn tay cùng đan lấy nhau, Lục Yên Đinh mới yên tâm chìm hẳn vào giấc ngủ.