Như Lai Thần Chưởng

Chương 16 : Lăng ba độ thủy

Ngày đăng: 18:50 18/04/20


Cảnh trí nơi đây thật là đẹp đẽ, bón bề núi non bao bọc, một màu xanh rờn trông thật vô cùng ngoạn mục.



Trước mắt là một vùng trời nước bao la, sóng gợn lăn tăn như muôn nghìn con rắn vàng bò trên mặt nước.



Bao bọc chng quanh cái hồ mênh mông bát ngát này là từng dãy thông già cao vút.



Lúc bấy giờ, sắc thông đỏ ối đang lả lướt trong ngọn gió lộng hoàng hôn. Vài ba chiếc lá vàng lìa cành rơi lác đác. Cảnh tượng thật như tranh vẽ.



Đây chính là hồ Đan Dương.



Bên hồ, lúc bấy giờ đang có một đoàn người đứng trông ngóng. Đó là đoàn người của Giang Thanh.



Giang Thanh bấy giờ mặc một chiếc áo màu xanh, đúng ngang nhiên bên bờ hồ. Chàng đưa mắt ngắm nhìn những ngọn sóng lăn tăn mà bất giác mơ màng cảm khái.



Chiến Thiên Vũ bỗng cất giọng nói :



- Thật là lạ! Bọn Phi Sách Chuyên Trư đã thám thính biết chỗ ở của tứ đệ, đồng thời phái người ném đá đưa thơ, lẽ tất nhiên phải chuẩn bị thuyền bè để đón tiếp mới phải.



Giang Thanh quay lại hỏi :



- Đại ca! Yên Hà sơn trang nằm trong hồ này sao?



Chiến Thiên Vũ khe khẽ gật đầu, trả lời :



- Đúng thế! Hiền đệ không thấy trên làn nước giữa hồ có một vệt lờ mờ hay sao?



Giang Thanh ngẩng đầu trông thẳng về phía trước quả thật có một vệt hiện lên như một hòn đảo, chàng hỏi :



- Phải nơi ấy là Yên Hà sơn trang?



Chiến Vũ vừa dợm trả lời, thình lình bên tai vẳng lại có tiếng chèo khuấy nước nghe bì bõm, lão ta liền trợn mắt nhìn quanh quẩn bốn bề.



Quả nhiên thấy có một chiếc thuyền hình dáng quái lạ sơn màu đen, từ trong một bụi rậm um tùm len lỏi bơi ra.



Chiếc thuyền quái lạ này đầu đuôi đều nhọn hoắt, thân thuyền lại nhỏ hẹp, trên thuyền không có cột buồm, từ xa nhìn xem tương tự như một con cá kỳ lạ. Trên be thuyền có gắn một miếng đồng hình lục tỏa ra màu vàng lóng lánh.



Trên miếng đồng có khắc chín chiếc vòng liên kết vào nhau. Trên chiến chiếc vòng đó lại khảm một con rồng đang giương nanh múa vuốt, trông thật là ghê rợn.



Vừa thấy chiếc thuyền đó, Chiến thiên Vũ hậm hực :



- Tứ đệ, đây chính là Song Phi người mà ngày xưa danh tiếng vang dậy như cồn, đứng ngang hàng với Lệ lão tiền bối. Cửu Sách Phi Long Toàn trang chủ. Chiếc thuyền này gọi là Hắc Giao thuyền của bọn chúng.



Giang Thanh chỉ vào miếng phù hiệu gắn trên be thuyền hỏi :



- Chín chiếc vòng kia và con rồng nọ có ý nghĩa gì?



Chiến Thiên Vũ đáp rõ từng tiếng một :



- Miếng phù hiệu này tức là Sách Long Bài, dấu hiệu riêng của Song Phi. Ngày xưa ai thấy dấu hiệu này thẩy đều vỡ mật mà trốn tránh. Ngày nay, lão Toàn Lập thừa kế sự nghiệp tổ tiên, dùng miếng lệnh bài này...



Đột nhiên Bạch Hồ cắt ngang câu chuyện :


- Phó tiền bối, xin cáo lỗi tại hạ xuống thuyền trước!



Phó Tuyền nửa tin nửa ngờ, thì thân hình của Chúc Thạch bỗng nhảy vọt lên cao ba thước. Phó Tuyền lấy làm lạ nghĩ thầm :



“Thằng nhỏ này làm điều chi quái lạ, nhảy vọt lên cao ba thước rồi làm sao vượt qua một chiều dài bảy trượng cho được?”



Còn đang nghi hoặc thì đột nhiên Bạch Hồ nạt lên một tiếng, vươn hai bàn tay ra chõi một cái thật mạnh vào hai bàn chân của Chúc Thạch.



Thế rồi, cái thân hình vạm vỡ của Chúc Thạch bắn vọt ra ngoài xa hơn năm trượng như một ánh sao rơi, và Chúc Thạch khẽ dang hai tay ra để cho thân hình mình là đà rơi xuống mũi thuyền.



Phó Tuyền giật mình mắng thầm trong bụng :



- Giỏi thật!



Tiền Tố cũng bắt chước Chúc Thạch dùng thế đó để nhờ Bạch Hồ đưa mình xuống thuyền.



Thực ra, sở dĩ mà Chúc Thạch và Tiền Tố có thể phi thân xuống thuyền đều nhờ nội lực của Giang Thanh cộng với nội lực của Bạch Hồ ngầm giúp.



Sau khi đó, Bạch Hồ liếc mắt ra dấu với Giang Thanh nói nhỏ :



- Hiền đệ, bây giờ tới phiên hiền đệ ra tay rồi đó!



Đoạn quay lại nói với Phó Tuyền :



- Phó huynh, tiểu đệ xin đi trước một bước!



Tiếng “bước” vừa thoát ra cửa miệng, thì thân hình của Bạch Hồ bất chợt quay phắt lại và một luồng kình lực ào ào ập tới đẩy bắn Bạch Hồ bay xa ngoài sáu trượng.



Chới với giữa không trung, Bạch Hồ dang hai tay ra bơi mạnh vào không khí để cho thân hình của lão sà xuống mũi thuyền.



Mãi tới chừng đó, trong lòng Chiến Thiên Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng nghìn cân và cười nói với Giang Thanh :



- Hiền đệ! Phiền hiền đệ đưa Hạ cô nương!



Nói xong thì tấm thân phì nộn của lão thình lình bắn vọt ra ngoài hồ, lộn mèo hai vòng, để rồi rơi xuống mũi thuyền nhanh như chớp.



Giang Thanh điềm tĩnh khoát tay ra ôm chặt lấy lưng của Hạ Huệ, rồi ngoảnh lại nói với Phó Tuyền :



- Xin chào lão tiền bối!



Vừa nói, chàng khẽ nhún mình một cái để cho thân hình hai người từ từ trồi lên giữa không gian.



Lúc bấy giờ, Giang Thanh vận dụng cho toàn thân nhẹ nhõm, để cho thân hình hai người bay vù vù ra vẻ thành một đường cầu vồng trông thật là ngoạn mục. Và khi vừa mãn trớn, thì cả hai là đà rơi xuống lái thuyền.



Phó Tuyền trông thấy bất giác thở dài nghĩ :



“Công lực của thằng nhỏ này thật là luyện đến mức Đăng Phong Tạo Cực. Chốc nữa trong trường đấu chiến giữa Yên Hà sơn trang, bên mình mặc dù hảo thủ tuy đông, nhưng mà chưa biết thắng bại về ai?”



Nghĩ đoạn lão cũng theo chân những người đi trước phi thân xuống thuyền để rồi thuyền từ từ tách bến.



Xem tiếp hồi 17 Yên Hà sơn trang