Như Lai Thần Chưởng

Chương 23 : Hồ ma hơi độc

Ngày đăng: 18:51 18/04/20


Khi ấy Giang Thanh đã nín thở nhưng mà chất hơi độc chàng hít vào ban nãy, bây giờ đã bắt đầu công phạt.



Sở dĩ chàng chưa mê man ngã ra vì bởi võ công quá ư thâm hậu, nếu thay vì người khác thì ắt đã bị hại bởi hơi độc màu đỏ tỏa ra trong gian phòng đó, chính là một thứ thuốc của Độc Nhãn lão nhân. Ông ta hái một loại độc dược ở Miêu Cương mang về chế tạo thành, đoạn hòa lẫn với một thứ máu rắn, rồi đưa vào Yên Hà sơn trang đặt trong Tái Thế lao để phòng bị những nhân vật võ lâm.



Loại hơi độc này có thên là Mê Hồn hương, vì bởi mùi vị của nó ngon ngọt, màu sắc lại mê ly làm cho người ta ngửi phải liền bàng hoàng dã dượi, rồi đê mê vào mộng.



Đôi mắt của Giang Thanh mơ màng mệt mỏi, chàng ngồi xuống đất mà cơ thể rã rời. Nhưng trong tiềm thức vẫn còn một ý chí mãnh liệt thúc đẩy làm cho chàng không đến nỗi mê man.



Thình lình, chàng nhớ đến một việc. Việc chàng nhớ đến đây tức là Tà Thần hồi năm xưa đã truyền cho chàng một môn võ học gọi là Bức Linh Nhất Tuyền.



Bức Linh Nhất Tuyền này là một môn nội công cao nhất. Nếu mang nó ra thi thố thì có thể đình chỉ tất cả mọi hoạt động trong cơ thể và có thể mang lại cho con người sự định tĩnh tâm thần.



Nhờ sự định tĩnh đó mà có thể thoát ly hiểm cảnh.



Giang Thanh không dám chậm trễ, vội vàng bình tâm tĩnh trí để cho cõi lòng của mình được trầm lặng, ngưng hết mọi hoạt động trên toàn thân thể để dồn công lực vào bả vai bên phải.



Bả vai của chàng kê sát vào vách sắt, và từ từ sức mạnh đó truyền vào đầu ngón tay. Chàng dùng ngón tay chĩa thủng qua vách sắt.



Lúc bấy giờ, hơi độc tràn ra mỗi lúc càng nhiều, mà bàn tay của Giang Thanh cũng moi thủng một lỗ khá to.



Đột nhiên Giang Thanh rùng mình, cánh tay rắn thép của chàng đã xuyên qua lớp vách sắt.



Và từ trong lỗ đó tràn ra một làn không khí êm dịu.



Giang Thanh mừng rỡ, kê mũi vào lỗ hổng đó hít làn không khí trong lành.



Nhờ đó mà tâm thần sáng suốt, cơ thể tuần hoàn điều hòa trở lại. Chàng cảm thấy có một nguồn sinh lực dồi dào bắt đầu nảy nở trong cơ thể.



Chàng từ từ mở mắt, hít một hơi dài, bất chợt tung ra một chưởng. Một tiếng “bùng” kinh khiếp vang lên. Miếng giáp sắt đã bị chưởng phong lẫm liệt của chàng đánh móp vào sâu mộ lỗ.



Giang Thanh mừng rỡ tiếp tục dùng chưởng lực để phá hủy miếng vách sắt.



Quả nhiên, miếng vách sắt chịu đựng không nổi phải bung ra ngoài trên năm thước, va Giang Thanh chụp lấy cơ hội bay vù ra khỏi gian phòng âm u bí hiểm đó.



Giang Thanh lấy làm mừng rỡ vì chàng vừa thấy trong ngôi nhà lao đó có Chiến Thiên Vũ và Hạ Huệ.



Giang Thanh vừa đứng vững thì Chiến Thiên Vũ đã vội vàng đứng vươn lên :



- Tứ đệ! Đệ đã đến rồi!



Hạ Huệ cuống cuồng nức nở nói :



- Thanh ca! Thanh ca...



Đoạn nàng rơi lẹ tầm tã.



Trong gian nhà lao, bọn họ có năm người, Chiến Thiên Vũ mừng lộ ra sắc mặt. Nguồn hy vọng của họ thảy đều ký thác trên mình của Giang Thanh.



Bạch Hồ lớn tiếng nói :



- Tứ đệ! Đệ thật giỏi mới thoát khỏi Mê Hồ Hương của chúng.



Giang Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cố gắng lấn tới trước nhà giam.



Đột nhiên, một tiếng khàn khàn phát ra sau lưng chàng :



- Nguy rồi! Tiểu tử Giang Thanh đã phá vỡ gian phòng Mê Hồn hương!



Giang Thanh buông ra một tiếng cười lạnh nhạt nói với Chiến Thiên Vũ rằng :



- Đại ca! Đệ không sao, chỉ hít nhằm ít hơi độc mà thôi. Để đệ trở lại đánh đuổi bọn này rồi sẽ giải thoát cho mọi người.



Không đợi Chiến Thiên Vũ trả lời, thân hình của Giang Thanh đã quay trở lại. Thấy phía sau lưng mình có hai gã mặc đồ đen, trong tay cầm hai cây đại đao mà sắc mặt kinh hoàng.



Giang Thanh gượng cười hỏi :



- Nhị vị bằng hữu còn chưa trốn chạy, đợi ta ra tay hay sao?
Chính vào lúc đó, thì giọng nói đanh ác của Toàn Lập lại phát lên :



- Giang Thanh, bây giờ mi nghĩa sao, lão phu cho mi biết, mi bây giờ đang lọt vào Quỷ Trì. Mi sẽ chôn thây vào đó vì số cá quái gở kia sẽ xé xác mi làm trăm mảnh...



Tiếng nói của Toàn Lập từ bên ngoài do một lỗ hổng chừng bằng ngón tay vọng vào, rồi loang loang trong Quỷ Trì, nghe thật kinh rợn.



Giang Thanh cố gắng bám sát vào vách đá. Công lực của chàng bây giờ đã kém sút nhiều lắm.



Tiếng nói của Toàn Lập vang lên :



- Giang Thanh, mi sợ chăng? Hừ, Tái Thế lao của Yên Hà sơn trang làm cho mi vĩnh viễn không trở về với đời.



Câu nói của Toàn Lập làm cho trong lòng Giang Thanh bấn loạn. Trong lòng chàng đang suy nghĩ để tìm lối thoát thân.



Bỗng nhiên từ trên trần nhà có tiếng động lách tách vang lên để lộ ra một khoảng trống. Có người từ phía trên ném xuống một vật đen xì.



Giang Thanh định thần nhìn kỹ thấy đó là một con hoàng cẩu. Con hoàng cẩu này rơi xuống mặt nước, đoạn sủa lên một tiếng rồi lội vào tường.



Nhưng mà khi nó lội chưa khỏi ba thước thì mặt nước lại xao động. Tiếp theo là tiếng kêu hú thê thảm của con chó vàng này.



Trong lúc nó đang vùng vẫy trên mặt nước, Giang Thanh trông thấy dưới bụng nó có vô số con cá đang bám chặt như đỉa đói.



Thế rồi máu đào loang trên mặt nước, trong chớp mắt con chó vô phước kia bị xé xác ra làm trăm mảnh.



Giang Thanh thấy vậy mặt mày choáng váng, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, vì thế thân hình của chàng tụt xuống hơn nửa thước.



Một cảm giác khó chịu tràn ngập cõi lòng, thân hình nhẹ nhõm của chàng khi xưa bây giờ sao mà nặng vô kể.



Thình lình, dưới gót chân của Giang Thanh có một vật lạnh ngắt như đồng chạm phải, chàng giật mình cả sợ, cố gắng bòn lên thêm một thước.



Thì ra ban nãy vì hai gót chân của chàng kê gần mặt nước, nên bị loài cá quái gở nhảy lên chực cắn. Và rủi thay hiện giờ dưới gót chàng đã bị vài ba con cá cắn phải.



Giang Thanh muốn cho tinh thần của mình tập trung, nên vội cùng răng của mình cắn nhẹ vào chót lưỡi để cho tinh thần được tỉnh táo.



Bọn Toàn Lập đứng bên ngoài dường như có thể nhìn vào bên trong. Khi đó ông ta cười lên hềnh hệch, nói :



- Giang Thanh, mi có thấy gương con chó vàng ban nãy chăng? Ha ha... phen này thật là tan cơn mộng đẹp!



Lâu lắm, thân hình của Giang Thanh lại từ từ tục xuống, và xem chừng như sức khỏe của chàng đã không cho phép chàng duy trì tình trạng cũ nữa.



Giang Thanh thở dài một tiếng, rảo cặp mắt u buồn nhìn khắp chung quanh, nhìn một lần cuối cùng cái gian phòng mà chàng sẽ vùi xác nơi đây.



Cánh tay tả của chàng từ từ buông rũ. Chính vào lúc thân hình của chàng lần lần tụt xuống, thì cánh tay tả của chàng chạm phải một vật tròn tròn, giấu trong tay áo của chàng.



Giang Thanh tinh thần đột nhiên phấn chấn, làm cho tỉnh táo hẳn lên. Chàng chầm chậm thò tay áo rút chiếc ống Liệt Dương Thần Châu ra.



Tiếp theo đó một luồng khói xanh rờn bay vọt ra, và bên ngoài những tấm kính thủy tinh có tiếng huyên náo xôn xao. Toàn Lập hốt hoảng la lên :



- Không xong, tiểu tử có Liệt Dương Thần Châu!



Tức khắc ánh đèn sáng quắc từ bên ngoài rọi vào, và thân hình của Giang Thanh bò nhanh lên phía trên, chàng hô lớn :



- Toàn Lập, người nối chí của Tà Thần sẽ cho lão nếm mùi thất bại chua cay!



Câu nói chưa dứt, Giang Thanh lập tức bấm cò và tức khắc có hai tiếng “bùng, bùng” vang lên, hai viện đạn đỏ âu bay rù ra.



Những tiếng rú ở bên ngoài mảnh kính pha lê chưa dứt, thì hai tiếng nổ chát chúa lại vang lên, một luồng khói lửa mịt mù lan tràn khắp đó đây.



Những tấm kính pha lê cũng đổ vỡ tan tành sau tiếng nổ.



Những luồng khói mịt mù từ bên trong xông ra hòa lẫn trong những mùi khét lẹt của loại cá ăn thịt người bốc ra sặc sụa.



Cảnh tượng thật là thê thảm, những chiếc bóng người đứng gác bên ngoài thi nhau bỏ chạy.



Xem tiếp hồi 24 Tình nghĩa khó lưỡng toàn