Như Lâm Đại Địch

Chương 13 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


Tống Ngọc Thanh càng bình tĩnh bao nhiêu, Lục Thiết Âm lại càng nôn nóng bấy nhiêu. Lúc này không thể tùy ý mở miệng làm ảnh hưởng đến việc y luyện công, hắn đành phải mở to hai mắt nhìn y chằm chằm.



Khi vận công xong, y nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì không khỏi bật cười trêu chọc, “Này, hai tròng mắt của ngươi cũng sắp rơi xuống rồi.”



Lục Thiết Âm lấy làm kinh hãi vội ngồi nghiêm chỉnh trở lại, “Tống giáo chủ, võ công của ngươi đã khôi phục chưa? Chất độc còn đáng ngại không?”



Tống Ngọc Thanh khóe miệng cong cong cười yếu ớt hỏi ngược lại, “Ta nhìn giống người sẽ vì cứu kẻ khác mà hi sinh tính mạng sao?”



“Ừm.” Ngẩn người, hắn lại tiếp tục thành thật, “Hoàn toàn không giống.”



“Biết vậy là tốt.” Hừ nhẹ một tiếng, vỗ đi bụi bẩn dính trên y phục, y chậm rãi đứng dậy, “Ta đi trừng phạt tám kẻ bên ngoài kia một lúc, ngươi chờ ở chỗ này đi.”



Lục Thiết Âm hiểu rõ tính tình y nhưng lại vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Hắn vội vã đứng dậy nói, “Ta cũng đi cùng.”



“Không được, ngươi hậu đậu như vậy sẽ làm vướng tay ta.”



“Nhưng ta…”



“Ồn ào! Câm miệng!”



Tống Ngọc Thanh vươn tay trực tiếp điểm huyệt Lục Thiết Âm, sau khi mắt nhìn một hồi, ngón tay mới chịu dời đi. Khi ngón tay sắp chạm đến gò má hắn, y chợt thu tay về. Nắm chặt tay, y lạnh lùng, “Ta sẽ giết sạch những kẻ bên ngoài, ngươi chỉ cần ở trong này, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.”



Đôi mắt tuy tràn ngập sát khí, giọng y nói lại dịu dàng hơn bất cứ khi nào. Vừa mới dứt lời, y liền xoay người bước về phía cửa.



Lục Thiết Âm há to miệng đứng ngây tại chỗ. Bởi vì bị điểm huyệt, hắn đến một chữ cũng không thể thốt ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tống Ngọc Thanh càng đi càng xa. Hắn ở cùng với Tống Ngọc Thanh mấy tháng, tưởng chừng ấy thời gian đã đủ để hiểu y, thế nhưng giờ này phút này, hắn lại đột nhiên phát hiện người kia xa lạ vô cùng.
Chí ít tất cả địch nhân đều đã diệt trừ, người trốn ở bên trong miếu… cũng an toàn.



Mới nghĩ đến đó, trước mắt y đã trời đất đảo điên, thân thể rốt cục không thể cầm cự nổi nữa mà ngã vật ra đất. Một lát sau, y cảm thấy có người ôm mình vào trong lòng, từng tiếng từng tiếng gọi mình, “Tống giáo chủ…”



“Sao vậy?” Tống Ngọc Thanh cố gắng mở mắt, vừa nhìn thấy gương mặt người kia liền vô thức mỉm cười, “Ngươi đã giải huyệt được rồi ư?”



“Ừ, ta đã mất rất nhiều công sức mới giải được… A! Chuyện này không quan trọng!” Lục Thiết Âm gật đầu xong lại lắc đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng hoảng loạn, “Tống giáo chủ, ngươi, cả người ngươi đều là máu… có phải là bị thương rất nghiêm trọng…”



“Sợ cái gì? Những kẻ đáng chết ta đã giết cả, tạm thời ngươi sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”



“Ừm, Tống giáo chủ quả nhiên võ công cái thế… A, lại sai rồi! Quan trọng bây giờ là… vết thương của ngươi!”



“Ta sao?” Tống Ngọc Thanh cười ha ha hai tiếng, xong lại hỏi, “Ngươi sợ ta chết sao?”



“Tất nhiên.”



“Nếu đã vậy, ta đây đành phải tiếp tục sống để hại người rồi.” Vừa nói y vừa cười đến cực kì vui vẻ, tay phải lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc đưa cho Lục Thiết Âm, “Đây là thuốc giải Thất tình hủ cốt đan, ngươi cầm lấy.”



“Hả? A! Tống giáo chủ?!”



Gương mặt Lục Thiết Âm trước mắt không ngừng chao đảo.



Tống Ngọc Thanh càng lúc càng nhìn không rõ, cuối cùng, y nhắm mắt rơi vào bóng tối thâm trầm.