Như Lâm Đại Địch

Chương 23 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


Tống Ngọc Thanh đứng xa xa chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lại chuyển mắt đi. Y cười lạnh với Lâm Hoài Trực, “Người của bổn tọa mà cũng dám động vào, ngươi thật to gan.”



“Nếu không dùng hạ sách này, làm sao thuộc hạ có thể mời giáo chủ đại giá?” Lâm Hoài Trực cũng theo thế cười rộ lên, thế nhưng tay cầm kiếm lại hơi run run.



“Ngươi trăm phương ngàn kế muốn đối phó với bổn tọa thì có ích gì? Hôm nay ngươi bán mạng vì lão hồ ly kia, ngày sau lão có nên nghiệp lớn, người đầu tiên phải giết chính là ngươi.”



Lâm Hoài Trực biến sắc rồi lại nhanh chóng khôi phục như thường, lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ Lục Thiết Âm, “Việc này ta tất có chừng mực, không nhọc lòng giáo chủ quan tâm.”



Tống Ngọc Thanh thấy thế quả nhiên không nhiều lời nữa, chỉ chậm rãi bước lên một bước, “Bổn tọa đã đến đây đúng hẹn, ngươi cũng nhanh thả ngươi đi chứ?”



“Giáo chủ võ công cái thế, nếu là đơn đả độc đấu, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của ngươi. Vậy nên… phiền giáo chủ hãy chặt bỏ cánh tay phải của mình.”



Lời vừa nói ra, Tống Ngọc Thanh còn chưa phản ứng, Lục Thiết Âm đã hô lên đầu tiên.



“Không được!” Hắn vừa mở miệng, trên cổ đã nhiều hơn một vết máu, nhưng hắn lại chẳng quan tâm hét lớn, “Tống giáo chủ, ngươi cứ giết tên này đi, đừng để ý đến sinh tử của ta!”



Lục Thiết Âm ầm ĩ náo loạn nửa ngày, Lâm Hoài Trực tức giận đến đen cả mặt, Tống Ngọc Thanh lại chẳng hề cảm thấy gì, cũng không buồn liếc mắt nhìn ai kia. Y thong thả rút bội kiếm bên hông xuống, một chữ nhẹ nhàng nói ra, “… Được.”



Nghe vậy, Lục, Lâm hai người đều sửng sốt.



“Hả? Tống giáo chủ…”



“Giáo chủ quả là thẳng thắn.”



“Chỉ cần một cánh tay là đủ rồi sao? Vậy cũng rất dễ thôi.” Vừa nói chuyện, Tống Ngọc Thanh vừa chuyển kiếm sang bên tay trái. Kiếm sắc bén theo vai từ từ lún xuống, tơ máu rỉ ra rất nhanh, vẻ mặt y lại vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy.



Lục Thiết Âm mở to hai mắt nhìn thẳng y, trong thoáng chốc, trái tim vô cùng đau đớn. Không biết lực đạo nảy sinh bằng cách nào, hắn mạnh mẽ phá giải huyệt đạo, xông về phía trước.
“Câm miệng! Thích hay không thích, ta sao còn không rõ… những hư tình giả ý của ngươi.”



“Không, ta…”



“Cút mau!” Tống Ngọc Thanh vừa mới nhỏ nhẹ nói được một câu đã biến sắc, “Thừa dịp ta không còn sức, ngươi mau cút càng xa càng tốt! Công lực ta một khi khôi phục, ngươi nửa bước cũng đừng hòng rời đi.”



Cúi đầu nhìn tay hai bên đang nắm chặt, y có chút gắng sức hổn hển thở dốc, bàn tay lại từng chút một tách bàn tay Lục Thiết Âm ra.



Lục Thiết Âm kinh ngạc nhìn y, đáy lòng mờ mịt, thân lại vẫn như trong mộng.



Rời đi hay ở lại, hắn biết lựa chọn thế nào?



Lý trí nói cho hắn biết hắn phải trở về Lâm An tìm sư đệ, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không buông được hắc y nam tử trước mắt này. Hắn tựa hồ chỉ nhìn nhiều thêm một cái, sẽ dễ dàng trầm mê trong ánh mắt y, có làm thế nào cũng không tránh được.



Hai người chúng ta vĩnh viễn không thể ở gần nhau sao? Tống Ngọc Thanh quật cường như vậy, mà ta thì cứ do dự không ngừng.



Sau khi yên lặng đối diện một lát, Lục Thiết Âm than khẽ, lui lại vài bước, xoay người rời đi.



Không hề quay đầu lại.



Tống Ngọc Thanh cũng không nhìn hắn, chỉ nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ. Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, y mới ngóng theo cái phương hướng ấy, sau đó, thân hình lảo đảo, ngã ngồi trên đất.



Vết thương ở bụng lại nứt ra, máu không ngừng chảy.



Y vậy mà lại chẳng thấy đau đớn chút nào. Y lấy tay che mặt, ha ha cười ầm ĩ, cười đến khi thanh âm cũng nghẹn lại mới chịu ngừng. Che hai mắt mình đi, y cúi đầu thấp giọng, “Sư phụ, sư phụ, ta và người quả nhiên… cùng bước một đường…”