Như Lâm Đại Địch

Chương 25 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


“Nếu sư đệ chưa chết, Tống giáo chủ sẽ không phải là kẻ thù của ta, ta và y có ở cùng nhau cũng chẳng việc gì. A, không được, nếu ta thực sự chọn con đường này, sư phụ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta.”



“Đại sư huynh, huynh lẩm bẩm một mình gì đó?”



“Hả? Không, không có gì…” Lục Thiết Âm lúc này mới nhớ sư đệ vẫn đang ở bên cạnh, thế mà mình lại có thể nhớ tới một người khác, thật là vô lý quá.



“Kì lạ thật, lần này trở về hình như đại sư huynh đã thay đổi rất nhiều.”



“Ha ha, sao thế được?”



Đang khi nói chuyện, đoàn người đã bước tới cửa phòng Ngô Tiếu Kiệt.



“Đại sư huynh, huynh mau vào đi.” Hà Ứng Hoan đưa tay lên gõ cửa, miệng mỉm cười, “Sư phụ thấy huynh bình an trở về, có khi vui quá lại hết giận.”



Lục Thiết Âm cười gượng một tiếng, tự thấy bản thân mình vốn không có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng so với việc trông thấy bộ dạng thân mật của Hà Ứng Hoan và Giang Miễn, hắn thà vào làm bạn cùng sư phụ. Vì vậy, hắn đẩy cửa bước vào.



Trong phòng ngập tràn mùi rượu.



Phóng mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất chất đầy vò rượu, bên cạnh bàn có một nam tử tầm trung niên tướng mạo thường thường đang ngồi. Người kia uống từng ngụm từng ngụm rượu lớn, lại rung đùi tỏ vẻ rất đắc ý.



Lục Thiết Âm cẩn thận bước tới ngồi cạnh người kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Sư phụ.”



“Hửm?” Ngô Tiếu Kiệt giương mắt nhìn thẳng hắn, một lúc sau mới dùng tay chỉ, “Tiểu Âm?”



“Sư phụ, con đã trở về.”



“Tốt! Tốt lắm!” Ngô Tiếu Kiệt vỗ vỗ tay, đẩy chén rượu đến trước mặt Lục Thiết Âm, “Mau, uống rượu cùng vi sư.”




“Sư phụ, người đi đâu vậy?”



Lục Thiết Âm sửng sốt, mơ hồ đuổi theo, miệng gọi to, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Ngô Tiếu Kiệt đã biến mất vô tung vô tích.



——



Bài thơ Tự Khiển, tác giả La Ẩn:



Đắc tức cao ca thất tức hưu, 



Đa sầu đa hận diệc du du. 



Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý, 



Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.



Dịch thơ (Phụng Hà):



Được thì ca hát mất thì buông, 



Cứ đa sầu mãi, cứ hận luôn. 



Hôm nay có rượu nay say khướt, 



Ngày mai buồn đến lại mai buồn.