Như Lâm Đại Địch

Chương 27 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


Hà Ứng Hoan giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, vừa nhìn thấy tình cảnh này, y đã xác thực được suy đoán trong lòng. Y tiến lên từng bước, cười nói, “Ta cược, sư phụ chắc chắn đã cai rượu rồi.”



“Hả? Sư phụ yêu rượu như mạng sống, sao có thể bỗng nhiên cai được?”



“Cái này á… cứ hỏi nhị sư huynh ấy.”



“Chuyện này thì liên quan gì đến nhị sư đệ?”



Lục Thiết Âm càng nghĩ càng hồ đồ, chẳng hiểu ra làm sao cả.



Hà Ứng Hoan đảo mắt chẳng buồn giải thích nữa, chỉ cười hì hì tiến tới cạnh bên người Giang Miễn. Giang Miễn nhân tiện cầm lấy tay y, cười với Ngô Tiếu Kiệt, “Ngô đại ca, ngươi vừa mới trở về, chắc hẳn đã đói rồi? Chi bằng ta bảo nhà bếp chuẩn bị đồ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.”



“Ừ.” Ngô Tiếu Kiệt gật đầu đồng ý, mở miệng đọc một loạt tên, “Ta muốn ăn Ngư hương nhục ti, Tây Hồ thố ngư, Mai thái khấu nhục…”



Lời còn chưa dứt, Hà Ứng Hoan đã véo một cái vào tay sư phụ, cắn răng hỏi, “Sư phụ, dù sao chúng ta cũng là khách, người có thể kiềm chế một chút không?”



“Có vấn đề gì? Ta và Giang Miễn đã làm bạn đến cả vài chục năm, chúng ta sớm đã tuy hai mà một.” Vừa nói, Ngô Tiếu Kiệt vừa vươn tay ôm ôm vai Giang Miễn, điệu bộ cực kì ngả ngớn.



Khóe miệng giật giật, Hà Ứng Hoan không nhịn được lành lạnh nói một câu, “Mấy món người vừa nói đều là những món nhị sư huynh thích nhất, thật là bất công.”



“Ôi chao, ngại quá.” Ngô Tiếu Kiệt cười ha ha, chỉ chỉ vào ngực mình, trả lời rất mực thẳng thắn, “Trái tim vi sư vốn sinh ra đã ở bên trái.”



“…”



Sau khi cười đùa một lúc, mọi người mới đến tiền thính dùng bữa.



Tuy rằng đầu óc chậm chạp, nhưng mắt thấy hai bên tay áo Ngô Tiếu Kiệt và Đoạn Minh Ngọc giao nhau, hai kẻ kia khắc khắc không rời, Lục Thiết Âm không ít thì nhiều cũng nhìn ra được chút manh mối. Thế nhưng việc này thật quá mức lạ thường, hắn không dám tin, chỉ biết trợn to đôi mắt len lén quan sát hai kẻ kia.



Lúc ăn cơm, hắn thậm chí chú ý thấy Ngô Tiếu Kiệt chỉ dùng đũa bằng tay trái, tay phải giấu dưới gầm bàn, hẳn là đang mười ngón giao nhau cùng Đoạn Minh Ngọc.




Lục Thiết Âm không biết nhị sư đệ đã gặp Tống Ngọc Thanh ở đâu, cho nên chỉ biết nhờ vào may rủi loanh quanh vài vòng trong thành Lâm An.



Ai ngờ vừa mới tới buổi chiều ngày thứ hai, hắn đã bị sư phụ nhà mình tìm thấy.



“Tiểu tử thối! Ngươi học được cái thói hư tật xấu này ở đâu, dám trốn nhà đi không nói một lời à?”



“Sư phụ, con…”



“Được rồi, nhanh trở về cùng ta.”



“Nhưng mà…”



“Có gì nói rõ luôn một thể, đừng có dông dài.”



“…” Lục Thiết Âm không muốn nói thật, đành phải học theo thói đánh trống lảng của Hà Ứng Hoan, “Sư phụ, sao nhị sư đệ không đi cùng người?”



“À, Tiểu Ngọc nửa đường gặp tên đại cừu gia kia, lúc này chắc là đang liều mạng.”



“Tống Ngọc Thanh?”



“Ừ.”



Toàn thân chấn động, Lục Thiết Âm vội hỏi, “Bọn họ đang ở đâu?”



Ngô Tiếu Kiệt vừa mới chỉ đường, hắn không thèm suy nghĩ đã chạy đi.



Ngô Tiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng hắn, cố nhịn cười, thanh âm kéo dài ra nghiêm túc nói với theo, “Tiểu Âm, dù ngươi nóng lòng báo thù cho sư đệ, cũng không cần phải chạy nhanh như thế đâu.”