Như Lâm Đại Địch

Chương 5 :

Ngày đăng: 18:28 19/04/20


Khi nói chuyện, giọng điệu y tuy bình thường nhưng tiếng nói lại khàn khàn trầm thấp, tựa như cất giấu cả một miền lẻ loi cô độc.



Lục Thiết Âm nghe thấy thanh âm ấy thì động lòng. Hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn vài lần, kết quả vừa mới quay sang đã bị người kia trừng mắt cho lập tức quay đầu trở lại.



“Nhìn gì?” Tống Ngọc Thanh nhấc chân đá một cái vào Lục Thiết Âm, cất giọng lạnh lùng quát, “Còn không mau chạy đi!”



“… Được.”



Dưới uy hiếp bạo lực, Lục Thiết Âm đành phải thu hồi thần trí, chân cố gắng bước nhanh hơn. Nhưng lúc này sắc trời còn tối, trên lưng cõng thêm một người, đường núi lại gập ghềnh, hắn không tránh khỏi có chút khó khăn. Đi hơn nửa canh giờ, hắn bị trượt chân, cả người liền ngã về phía trước.



Tống Ngọc Thanh thấy tình thế không ổn liền vỗ một cái vào đầu vai Lục Thiết Âm, nương lực đạo này xoay một vòng ở giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống mặt đất, không chút tổn thương.



Lục Thiết Âm lại “phịch” một cái ngã xuống khiến cho cả thân lấm đầy bụi đất, thoạt trông vô cùng chật vật.



Tống Ngọc Thanh ở bên cạnh nhìn thấy thế thì phì cười, “Ngươi đang làm trò gì thế? Lớn như vậy, ngay cả đường cũng đi không vững sao?”



Lần này, Lục Thiết Âm nghe thấy lời châm chọc khiêu khích vậy mà lại không hề tức giận. Hắn chỉ đưa tay lau đi bụi bẩn trên mặt, miệng lại cười ha ha, “Ngại quá, vừa rồi có khiến ngươi ngã không?”



“Ngươi làm ta bị thương mà còn có thể sống đến tận giờ sao?” Tống Ngọc Thanh nhíu mày cười nhạt, “Ngươi mà là thủ hạ của ta thì đã sớm chết trăm ngàn lần.”
Đáng tiếc, lần này, Lục Thiết Âm không được may mắn lắm. Đi vòng vo trong rừng nửa ngày cũng chẳng tìm được con thú nào, cuối cùng, hắn đành phải hái vài loại quả dại về ăn cho đỡ đói. Tâm tình vốn đã không tốt, Tống Ngọc Thanh nhân cơ hội này mắng hắn một trận té tát rồi mới chịu đi tiếp.



Không lâu sau, hai người đã ra khỏi rừng cây. Để tránh bị truy sát, hai người luôn chọn những con đường nhỏ hẻo lánh để đi, đợi đến khi sắc trời mờ mịt mới dám tìm một nơi nghỉ lại.



Tống Ngọc Thanh vốn bị thương chưa khỏi hẳn, lại bị quãng đường gồ ghề xóc nảy hành hạ, thương thế chuyển xấu vài phần. Chân khí trong người hỗn loạn, đêm nay ngủ, y bị bóng đè.



Đầu tiên, y mơ thấy Lục Thiết Âm cầm lợi kiếm xông lên phía trước, mắt hắn tràn ngập tơ máu, miệng lại không ngừng thét to muốn thay sư đệ báo thù. Ngay sau đó, y lại mơ thấy mặt đất phủ đầy máu tươi, có một hắc ảnh bay lên từ trong huyết vụ, mặt nạ đeo trên mặt trông dữ tợn như ma quỷ.



Y kinh ngạc liều lĩnh chạy tới, tưởng chừng đã nắm được cánh tay kẻ ấy, cầu xin kẻ ấy đừng rời đi nữa, thế nhưng kết quả y lại chỉ bổ nhào vào một vùng trống rỗng. Hắc ám thâm trầm tràn ngập, cả bàn tay đều là máu đỏ, y khóc không ra nước mắt.



“Nghiêm thúc thúc—“



Tống Ngọc Thanh thét to một tiếng rồi mới mồ hôi nhễ nhại giật mình bừng tỉnh từ trong mộng. Theo thói quen đưa tay lên chạm vào gò má, y lại chợt nhớ tới chiếc mặt nạ đã mất kia. Ngoại trừ hồi ức thuở trước, giờ đây, cái gì cũng không còn.



Đã bao lâu rồi không còn nghĩ đến người ấy? Nếu như trong mộng có thể khiến y gặp gỡ, y tình nguyện mãi mãi bị cầm tù trong đó, vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng mà, tất cả lại chỉ là hy vọng xa vời. Y vô luận có cố gắng thế nào, cũng không thể thay thế được vị trí của một người.



Mặt nạ cũng tốt, hồi ức cũng được, vốn nên sớm quên đi. Chỉ là, chỗ trống trong lòng kia, phải làm thế nào mới có thể lấp đầy?