Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)
Chương 2 :
Ngày đăng: 15:43 19/04/20
“Khi nào ngài ấy sẽ đến đây?”
“Chị không biết,” Honoria trả lời, phải đến lần thứ bảy rồi ấy chứ. Cô mỉm cười lịch sự với các quý cô trẻ tuổi khác trong phòng khách màu xanh xám của nhà Royle. Sự xuất hiện của Marcus vào ngày trước đó đã được bàn tán, mổ xẻ, phân tích, và được trình diễn thành một bài thơ – bởi quý cô Sarah Pleinsworth, em họ của Honoria và một trong những người bạn thân của cô.
“Ngài ấy đến trong cơn mưa,” Sarah ngâm nga. “Ngày đó trời khóc than.”
Honoria gần như phun trà ra ngoài.
“Nó thật lầy lội, con đường –“
Cecily Royle mỉm cười kín đáo qua tách trà của cô. “Có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện làm thơ tự do không?”
“—nữ chính của chúng ta, trong đau khổ --“
“Chị bị lạnh,” Honoria xen vào.
Iris Smythe – Smith, một cô em họ khác của Honoria, nhìn lên với cái vẻ mặt tỉnh khô. “Em mới đau khổ đây,” cô tuyên bố. “Cụ thể hơn, là đôi tai của em.”
Honoria bắn cho Iris cái nhìn nói rõ ràng rằng, Lịch sự chút đi. Iris chỉ nhún vai.
“—nỗi đau đớn của chị ấy, chị ấy đã giả vờ--“
“Không đúng!” Honoria phản đối.
“Chị không thể quấy rầy thiên tài được đâu,” Iris nói ngọt ngào.
“—kế hoạch của chị ấy, không vô nghĩa chút nào—“
“Bài thơ này đang lạc đề nhanh chóng,” Honoria tuyên bố.
“Em đang bắt đầu thưởng thức nó mà,” Cecily nói.
“—tình trạng của chị ấy, một tai ương…”
Honoria khịt mũi. “Ôi, tới nữa rồi đó!”
“Em nghĩ em ấy đang làm một công việc tuyệt vời đó chứ,” Iris nói, “vượt ra giới hạn của cấu trúc gieo vần.” Cô nhìn qua Sarah, người đã đột nhiên hoàn toàn im lặng. Iris hếch đầu về một phía; Honoria và Sarah cũng làm theo.
Đôi môi của Sarah đang há ra, và cánh tay trái của cô vẫn đang duỗi ra với câu chuyện kịch tính, nhưng cô có vẻ như đã hết vốn từ mất rồi.
“Cây gậy?” Cecily gợi ý. “Biển cả?”
“Mất trí.” Iris ướm lời.
“Bất kì giây phút nào lúc này,” Honoria nói chua chát, “nếu chị bị vướng ở đây với các em nhiều thêm nữa.”
Sarah bật cười và ngồi phịch xuống sofa. “Bá tước Chatteris,” cô nói với một tiếng thở dài. “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị vì đã không giới thiệu bọn em với nhau vào năm ngoái,” cô nói với Honoria.
“Chị có giới thiệu em!”
“Chà, lẽ ra chị nên giới thiệu hai lần,” Sarah thêm vào một cách ma mãnh, “để cho chắc ăn. Em không nghĩ ngài ấy nói với em quá hai từ trong suốt mùa vũ hội.”
“Ngài ấy chỉ vừa vặn nói nhiều hơn hai từ với chị,” Honoria trả lời.
Sarah nghiêng đầu, lông mày cô cong lên như muốn nói, Ồ, thật à?
“Ngài ấy thật sự không dễ gần,” Honoria nói.
“Em nghĩ ngài ấy đẹp trai,” Cecily nói.
“Cậu nghĩ vậy à?” Sarah hỏi. “Tớ thấy ngài ấy ủ ê thì đúng hơn.”
“Ủ ê là đẹp trai,” Cecily nói kiên quyết, trước khi Honoria đưa ra ý kiến.
“Em bị vướng vào một câu chuyện tệ hại,” Iris thông báo, không với ai trong số họ cả.
“Chị không trả lời câu hỏi của em,” Sarah nói với Honoria. “Khi nào ngài ấy đến đây?”
“Chị không biết,” Honoria trả lời, chắc chắn là tới lần thứ tám rồi. “Ngài ấy không nói.”
“Thật bất lịch sự,” Cecily nói, với tới một cái bánh bích quy.
“Đó là cách của ngài ấy,” Honoria nói với một cái nhún vai nhanh chóng.
“Em thấy điều này mới thú vị làm sao,” Cecily lẩm bẩm, “rằng chị biết ‘cách của ngài ấy’.”
“Họ đã biết nhau trong suốt mười năm rồi,” Sarah nói. “Cả thế kỉ.”
“Sarah…” Honoria yêu mến em họ của cô, cô thật sự như vậy. Hầu hết mọi lúc.
Sarah cười ma mãnh, đôi mắt đen của cô ánh lên vẻ tinh nghịch. “Ngài ấy đã từng gọi chị ấy là con Rệp.”
“Sarah!” Honoria hét lên với cô ấy. Cô không cần bị làm cho lúng túng về việc cô đã một lần bị so sánh như một con côn trùng bởi một bá tước. “Chuyện đó đã lâu lắm rồi,” cô nói với tất cả lòng tự trọng mà cô có thể tập hợp được. “Chị mới bảy tuổi.”
“Ngài ấy thì bao nhiêu?” Iris hỏi.
Honoria suy nghĩ trong một lúc. “Mười lăm, có vẻ là vậy.”
“Chà, nó giải thích được điều đó,” Cecily nói với một cái vẫy tay. “Những thằng nhóc là lũ quái vật.”
Honoria gật đầu lịch sự. Cecily có bảy người em trai. Cô ấy biết.
“Tuy nhiên,” Cecily nói, một cách rất kịch, “thật trùng hợp làm sao ngài ấy lại gặp chị trên con đường.”
“Thật ngẫu nhiên,” Sarah đồng ý.
“Hầu như là ngài ấy đã đi theo chị,” Cecily thêm vào, ngả người về trước với đôi mắt mở lớn.
“Bây giờ mọi chuyện có vẻ ngu ngốc rồi đấy,” Honoria nói.
“Có gì trong đó thế?” Sarah hỏi, trước khi Honoria có thể mở dấu niêm phong.
“Chờ một lát,” Honoria lẩm bẩm, bước một vài bước lại gần cửa sổ để cô có thể đọc lá thư của Marcus một cách riêng tư. “Thật sự thì nó không có gì cả,” cô nói, ngay khi cô đọc xong ba dòng thư ngắn ngủi. “Có việc khẩn cấp ở nhà ngài ấy, và ngài ấy không thể viếng thăm vào trưa nay.”
“Đó là tất cả những gì ngài ấy nói à?” Bà Royle hỏi rõ.
“Ngài ấy không phải là người hay giải thích dài dòng,” Honoria nói.
“Những người đàn ông quyền lực thì không cần giải thích cho hành động của họ,” Cecily đột ngột nói.
Có một giây phút im lặng khi mọi người tiêu hóa cái thông tin đó, và sau đó Honoria nói, trong một tông giọng hớn hở có chủ đích, “Ngài ấy chúc mọi người tốt lành.”
“Không tốt bằng việc làm chúng ta vinh dự với sự có mặt của ngài ấy,” bà Royle lẩm bẩm.
Câu hỏi rõ ràng về bữa tiệc tại gia treo lơ lửng trong không khí, với bốn quý cô liếc nhìn qua lại lẫn nhau, tự hỏi trong thầm lặng rằng ai sẽ là người hỏi nó đây. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều chiếu vào Cecily. Phải là cô ấy thôi. Sẽ thật là khiếm nhã khi để người khác hỏi.
“Chúng ta sẽ làm gì về bữa tiệc ở Bricstan?” Cecily hỏi. Nhưng mẹ của cô đang chìm trong suy tư, mắt nheo lại và môi mím chặt. Cecily nuốt xuống và sau đó hỏi, to tiếng hơn một chút. “Mẹ?”
“Nó vẫn là một ý tưởng rất tuyệt,” bà Royle đột nhiên nói. Giọng bà lớn lên với sự quyết tâm, và Honoria hầu như cảm thấy các âm tiết vang dội trong tai cô.
“Vậy chúng ta vẫn sẽ mời những sinh viên chứ?” Cecily nói.
“Em đã nghĩ đến Gregory Bridgerton,” Sarah nói giúp vào, “và Neville Berbrooke.”
“Lựa chọn tuyệt đấy,” bà Royle đi ngang qua phòng đến cái bàn của bà. “Gia đình tốt đẹp, cả hai người họ.” Bà kéo ra một vài miếng giấy có màu kem, sau đó lật nhanh các góc, để đếm chúng. “Ta sẽ lập tức viết những lời mời,” bà nói, ngay khi có được số lượng chính xác các tờ giấy. Bà quay qua Honoria,cánh tay duỗi ra. “Ngoại trừ một người.”
“Xin lỗi ạ?” Honoria nói, mặc dù cô biết chính xác ý của bà Royle là gì. Cô chỉ là không muốn thừa nhận nó thôi.
“Mời đức ngài Chatteris. Giống như chúng ta đã lên kế hoạch. Không phải cho toàn bộ bữa tiệc, chỉ cho bữa trưa thôi. Thứ bảy hay chủ nhật, bất cứ ngày nào ngài ấy thích.”
“Mẹ có chắc là mẹ không nên mời không?” Cecily hỏi mẹ cô.
“Không, nó tốt hơn là nên từ quý cô Honoria,” bà Royle nói rõ. “Ngài ấy sẽ thấy khó khăn để từ chối lời mời đến từ gia đình của người bạn thân.” Bà tiến về trước một bước nữa, cho đến khi Honoria không có cách nào có thể từ chối cầm tờ giấy từ tay bà. “Dĩ nhiên chúng ta là những người hàng xóm tốt đẹp,” bà Royle thêm vào. “Con nghĩ chúng ta không phải à?”
“Dĩ nhiên,” Honoria lầm bầm. Không có gì khác cô có thể nói nữa. Và, cô ngẫm nghĩ khi cô ngó xuống tờ giấy trong tay mình, cô không thể làm gì khác được nữa. Nhưng sau đó vận may của cô quay trở lại. Bà Royle ngồi ở cái bàn của bà, điều đó có nghĩa Honoria không có lựa chọn nào khác ngoài việc lui về phòng mình để viết lời mời.
Điều đó có nghĩa không có ai bên cạnh Honoria – và Marcus, dĩ nhiên – biết rằng thực tế được ghi thế này:
Marcus –
Bà Royle vừa yêu cầu em gởi tới anh một lời mời đến Bricstan vào cuối tuần này. Bà lên kế hoạch cho một bữa tiệc tại gia, với bốn quý cô mà em đã đề cập tới, cùng với bốn quý ông từ trường đại học. Em cầu xin anh, đừng chấp nhận lời mời. Anh sẽ khốn khổ cho mà xem, và sau đó em sẽ khổ sở, lo lắng về sự khốn khổ của anh.
Với tất cả lòng yêu mến, v.v và v.v,
Honoria.
Một dạng quý ông khác sẽ nhận một lời mời kiểu này như một sự thách thức và chấp nhận ngay tấp lự. Nhưng không phải Marcus. Honoria chắc chắn về điều đó. Anh có thể kiêu ngạo, anh có thể hay phản đối, nhưng một điều anh không có đó là sự thù hằn. Và anh sẽ không làm bản thân mình khổ sở chỉ để làm cô khổ sở.
Thỉnh thoảng anh là nguyên nhân của cách sống phiền muộn của cô, nhưng anh là, tận sâu trong tim, là một người tốt. Cũng biết lẽ phải. Anh sẽ nhận ra rằng cuộc họp mặt của . Bà Royle chính xác là một dạng sự kiện mà khiến anh muốn khoét mắt mình ra. Cô đã luôn tự hỏi tại sao anh lại đi đến London cho mùa lễ hội; anh lúc nào trông cũng rất buồn chán.
Honoria tự mình niêm phong bức thư và mang nó xuống lầu, đưa nó cho một người hầu để chuyển đến cho Marcus. Khi lá thư hồi đáp của Marcus đến một vài giờ sau đó, nó được gởi cho bà Royle.
“Nó nói gì thế?” Cecily hỏi không kịp thở, vội vàng đến bên mẹ của mình khi bà mở lá thư. Iris cũng len vào, cố gắng ngó qua vai của Cecily.
Honoria vẫn ngồi yên và chờ đợi. Cô biết nó sẽ nói gì.
Bà Royle gỡ niêm phong và mở lá thư ra, đôi mắt bà lướt nhanh qua lá thư khi bà đọc. “Ngài ấy gởi đến lời xin lỗi,” bà nói thẳng thừng.
Cecily và Sarah rên rỉ vì thất vọng. Bà Royle nhìn qua Honoria, người đang hi vọng mình làm tốt vẻ mặt bị sốc khi cô nói, “con đã hỏi rồi đấy chứ. Chỉ là ngài ấy không phải dạng người thích giải trí. Ngài ấy thật sự không thích kết bạn nhiều cho lắm.”
“Chà, hẳn là đúng vậy rồi,” bà Royle càu nhàu. “Ta không thể nhớ có nhiều hơn ba buổi khiêu vũ ở mùa vũ hội vừa rồi mà ta nhìn thấy ngài ấy nhảy. Và có rất nhiều quý cô trẻ tuổi không có bạn nhảy. Thật bất lịch sự quá sức.”
“Mặc dù vậy thì ngài ấy là một người nhảy rất khá,” Cecily nói.
Mọi con mắt đều quay qua cô.
“Thật mà,” Cecily khăng khăng, trông kinh ngạc một chút vì câu nói của cô lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy. “Ngài ấy khiêu vũ với con ở Mottram Ball.” Cô quay sang những cô gái khác, như thể để đưa ra một lời giải thích. “Sau rốt thì, tụi này cũng là hàng xóm mà. Chỉ là phép lịch sự thôi.”
Honoria gật đầu. Marcus là một người khiêu vũ giỏi. Giỏi hơn cô, đó là điều chắc chắn. Cô không bao giờ có thể hiểu được các giai điệu phức tạp. Cô đã không ngừng cố gắng để giải nghĩa sự khác nhau giữa điệu val và điệu nhảy bốn nhịp, nhưng Honoria sẽ không bao giờ có thể nắm bắt được điều đó.
“Chúng ta phải kiên nhẫn,” bà Royle nói to, đặt một tay lên trái tim của bà. “Hai trong bốn quý ông khác đã sẵn sàng chấp nhận, và ta chắn rằng chúng ta sẽ nghe tin từ những người khác vào buổi sáng mai.”
Nhưng vào lúc khuya đêm hôm đó, khi Honoria đang đi lên lầu để ngủ, bà Royle kéo cô qua một bên và hỏi nhỏ, “Con nghĩ có bất kì cơ hội nào để đức ngài Chatteris thay đổi ý kiến không?”
Honoria nuốt xuống không thoải mái. “Con e rằng là không, thưa phu nhân.”
Bà Royle lắc đầu và phát ra một vài âm thanh cục cục. “Thật tiếc quá, ngài ấy thật sự sẽ là niềm tự hào của ta. Chà, chúc ngủ ngon. Mơ những giấc mơ đẹp nhé.”
Cách đó hai mươi dặm, Marcus đang ngồi một mình trong thư viện với một cốc rượu táo nóng, nghiền ngẫm về lá thư anh mới nhận được từ Honoria. Anh đã bật một tràng cười vào lúc anh đọc nó, khi mà anh tưởng tượng về ý định của cô. Có thể không phải là mục đích chính của cô – cái mà chắc chắn là muốn ngăn anh không có mặt ở bữa tiệc của bà Royle – nhưng cô chắc phải biết rằng lời lẽ của cô sẽ làm anh thích thú đến tận cùng.
Anh nhìn xuống tờ giấy một lần nữa, mỉm cười khi anh đọc lại nó. Chỉ có Honoria mới viết cho anh một lời nhắn như thế này, cầu xin anh từ chối một lời mời cô đã viết ra trừ hai câu trước đó.
Dĩ nhiên thật tuyệt để gặp lại cô lần nữa. Đã là một thời gian rất dài . Anh đã không đếm số lần họ họ đi ngang nhau ở London. Những buổi họp mặt sẽ không bao giờ giống với những khoảng thời gian thảnh thơi anh đã trải qua cùng với gia đình cô ở Whipple Hill. Ở London, hoặc là anh lẩn tránh những bà mẹ tham vọng chắc chắn rằng con gái họ được sinh ra để làm quý bà Chatteris tiếp theo, hoặc anh cố gắng để mắt đến Honoria. Hoặc cả hai.
Trong sự hồi tưởng, rõ ràng rằng không ai nghĩ chính anh có hứng thú với cô. Không nghi ngờ gì anh đã trải qua đủ thời gian để can thiệp một cách kín đáo vào chuyện của cô. Anh đã xua đuổi bốn quý ông trong năm vừa rồi – hai trong số họ là kẻ đào mỏ, một người với tính cách dữ tợn, và người còn lại là một con lừa già cả vênh vang tự đắc. Anh khá chắc rằng Honoria cuối cùng thì cũng sẽ từ chối họ, nhưng gã có tính nết hung bạo giấu giếm rất tốt, và hai kẻ đào mỏ thì, như anh đã nói, có sức hấp dẫn.
Cái mà anh cho rằng là điều kiện tiên quyết cho vị trí này.
Cô chắc hẳn sẽ thích thú với một trong những quý ông sẽ có mặt tại bữa tiệc của bà Royle và không muốn anh ở đó để phá bĩnh cô. Anh cũng đặc biệt không muốn có mặt ở đó, vì vậy trong chuyện này thì họ nhất trí với nhau.
Nhưng anh cần biết người nào mà cô sẽ để ý. Nếu đó không phải là người mà anh quen biết, thì anh cần phải điều tra. Không quá khó để lấy được danh sách khách mời; những người hầu luôn biết làm thế nào để lo liệu những thứ như vậy.
Và có thể thời tiết sẽ rất tuyệt, anh sẽ cưỡi ngựa. Hoặc đi dạo. Có một cánh rừng để thả bộ qua lại ngang qua khu bất động sản ở giữa Fensmore và Bricstan. Anh không thể nhớ lại lần cuối cùng anh đi bộ đến đó. Anh thật là vô trách nhiệm. Một chủ đất phải biết được chi tiết cụ thể về bất động sản của anh ta.
Sau đó sẽ là một cuộc đi dạo. Và nếu ngẫu nhiên anh gặp Honoria và bạn bè của cô, anh có thể chuyện trò với họ chỉ vừa đủ lâu để lấy thông tin mà anh cần. Anh có thể tránh được bữa tiệc và tìm ra ai là người mà cô dự định theo đuổi.
Marcus uống hết cốc rượu của mình và mỉm cười. Anh không thể tưởng tượng một kết quả hài lòng hơn được nữa.