Niếp Môn
Chương 139 : Cảm giác xa lạ
Ngày đăng: 21:51 21/04/20
Kho hàng khắp chỗ được phủ lên lớp bụi bặm, ngọn đèn mờ mờ, chiếu xuống bóng dáng trầm trọng của Niếp Ngân trên mặt đất, giống như che một tầng tro bụi.
Nghe xong lời nói của Niếp Nhân Thịnh, đã biết một loạt chân tướng, nếu như vẫn không làm gì thì căn bản không thể, dù sao em trai Niếp Tích của mình, cùng Niếp Thâm tiếp xúc càng ngày càng nhiều.
Hiện tại nghĩ đến, ngày trước Niếp Thâm đã giúp đỡ nhiều lần, tựa hồ có thể lý giải đôi chút, tuy rằng hắn ở mặt ngoài luôn đóng vai là người cứu thế, nhưng mà mỗi lần hắn cứu giúp là khiến cho mọi chuyện lúc đó đều nháo lên, bị liên lụy vào người khác càng ngày càng nhiều, cuối cùng phát triển trở thành kết cục tàn khốc của ba năm trước đây.
Tất cả đều là chứng cứ cho thấy hắn phát triển đẩy mạnh, rất cao minh là, hắn vẫn để mình là người ngoài cuộc, nhiều lần cứu mình, căn bản chính là muốn lợi dụng mình để hắn diệt trừ nhiều chướng ngại vật hơn, cho tới hôm nay lại vẫn dùng tư cách ơn cứu mạng để có lý do tạo áp lực cho mình, nghĩ đến đây, trong lòng Niếp Ngân có một loại cảm giác cực kì khó chịu.
Niếp Ngân ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị nhìn hộp thủy tinh chứa Niếp Nhân Thịnh, lạnh lùng thốt một tiếng: "Niếp môn bị nguyền rủa, đã sớm nên tan biến."
Nói xong, vung tay lên, túm lấy cái thứ cung cấp dinh dưỡng mềm ở phía sau Niếp Nhân Thịnh, quản gia ở một bên kích động, chạy nhanh tới, hai tay ôm lấy cánh tay Niếp Ngân.
"Cậu muốn làm gì!" Hắn hô to một tiếng.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ trầm tĩnh nhìn hắn.
Tuy rằng Niếp Nhân Thịnh không thấy gì, nhưng đại khái có thể nghe ra có chuyện gì xảy ra, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên, phân phó một tiếng: "Buông cậu ta ra, tôi nghĩ tôi đã tìm đúng người."
Quản gia nghe lời nói của chủ nhân xong, nhưng vẫn thực lo lắng, buông lỏng Niếp Ngân ra, lui lại mấy bước về sau.
"A, không có trở ngại gì, sớm đã rất tốt, chỉ là cảm giác trong bệnh viện rất tốt, nên không xuất viện." Niếp Tích phỏng đoán suy nghĩ của đại ca, hắn cũng không nói hắn ở bệnh viện là vì tiếp cận Lãnh Tang Thanh.
"Gần đây em hay qua lại với Niếp Thâm, đang làm chuyện gì vậy?" Niếp Ngân hít sâu một hơi xì gà, chậm rãi nói một câu.
Nhưng hắn thật không ngờ, Niếp Tích sẽ có phản ứng lớn như vậy, chỉ thấy Niếp Tích ngẩng đầu mạnh lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu, nhìn nửa ngày, mới thốt lên một tiếng: "A."
Niếp Ngân cũng không biết giờ phút này trong lòng Niếp Tích rất mẫn cảm, Niếp Tích xác thực hắn có ý nghĩ âm thầm, cùng Niếp Thâm liên lạc đều là mục đích của hắn, nhưng tất cả cũng không muốn cho anh mình biết.
Hai người trầm mặc một lát, ai cũng không nói gì.
"Anh theo dõi em?" Trầm mặc qua đi, Niếp Tích đã mở miệng trước, nhưng trong giọng nói tựa hồ không có một chút hờn giận.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Niếp Ngân trào ra một cảm giác vô lực không hiểu nổi, hắn nhíu đôi lông mày kiếm, có chút ngoài ý muốn nhìn Niếp Tích, hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay em trai mình trở nên có chút xa lạ, loại cảm giác này mặc kệ là do cách xa vài năm, hay là lần cách nhau gần nhất, đều không có gặp qua, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy hai anh em nói chuyện với nhau, giống như có khoảng cách gì đó.
Niếp Tích cũng nhìn ra suy tư của anh, vội vàng làm dịu đi không khí, vỗ vỗ bả vai anh mình, lại nở nụ cười: "Hay nói giỡn, em biết anh làm như vậy làm muốn bảo vệ em cùng Thanh Nhi, không phải sao?"
Hành vi này của Niếp Tích tuy rằng giảm bớt xấu hổ, nhưng cũng không có giảm bớt được lo lắng trong lòng Niếp Ngân, nhìn em trai khuôn mặt kia lại hiện lên nụ cười đông cứng, ánh mắt hắn càng thêm trầm trọng.