Niếp Môn

Chương 143 : Cầu hôn (1)

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


Cùng Niếp Tích cãi nhau, không phải là dự định ban đầu của Lãnh Tang Thanh, thứ duy nhất cô tức giận chính là Niếp Tích suy sút.



Trước kia Niếp Tích không như thế, mỗi ngày hắn sẽ cười hớ hớ, bên môi có nụ cười tự tin, biếng nhác cùng tà mị, làm cho người ta vừa thấy là có thể cảm nhận được người đàn ông chính nghĩa.



Nhưng hiện tại, Lãnh Tang Thanh không tìm được tính cách đó ở hắn.



Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm đáng sợ, mây đen cúi đầu ép xuống, sáng sớm sắc trời lại tối như là đêm khuya, xem ra mưa to một hồi sẽ như vậy.



Mùa này, mưa tựa hồ đặc biệt nhiều.



Lãnh Tang Thanh ra cửa, sớm đi ra bệnh viện, vừa lúc đi vào đại sảnh, ngoài cửa sổ rồi đột nhiên một tia điện quang hiện lên, ngay sau đó phát ra tiếng ầm, sấm vang vong vươn xa, cơ hồ phải muốn nhấc toàn bộ trời đất lên.



Loại thời tiết này làm cho tim người ta đều phát run, run rẩy, bất an trong lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh cây không ngừng lay động, như quái thú u ám hạ giương nanh múa vuốt, làm bịt kín trên con người một vẻ mặt lo lắng.



Lãnh Tang Thanh vừa muốn tiến vào phòng bệnh, phía sau cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng sét đánh, ngay sau đó mưa to tầm tã liền hạ xuống, nước trời giống như khoa trương. Thân cây trong sân bị chặt đứt nằm chặn ngang, vài bệnh nhân cả kinh kêu to, cô vội vàng gọi y tá hỗ trợ tới trấn an bệnh nhân, ánh mắt lại lạc ở vị trí nhập viện.



Nghĩ nghĩ, trong ánh mắt chấp nhất vẫn tiêu tán đi, đổi áo dài thật sạch sau đó vội vàng đi tới chỗ cửa nhập viện.



Đi qua hành lang nhập viện lại âm u dọa người, chân đèn trên đỉnh đầu không bởi vì sét chớp đánh mà rung động, có đèn chân không rõ sẽ không sáng, nhìn hành lang thật dài lúc sáng lúc tối, hơn nữa bên ngoài trời mưa, tất cả bệnh nhân ở trong phòng bệnh, hành lang càng im lặng, chỉ còn lại có tiếng mưa to phát ra.



Mùa này yêu mưa, nhưng, mưa lớn như vậy thật ra hiếm thấy.



Lúc đi đến phong bệnh Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh dừng bước, tay để ở trước cửa, đôi mi hiện lên có chút tự hỏi, nâng tay gõ cửa phòng. Cô cảm thấy nên cùng Niếp Tích nói chuyện thật tốt, Niếp Ngân chết một số người sẽ đau, tỷ như cô, lại như hắn. Cô cùng hắn đều sống rất thống khổ, cuộc sống của cô bị một người chết làm chúa tể, Niếp Tích thì khác, hắn còn có thể làm nhiều chuyện.




"Niếp Tích!"



Niếp Tích không có quay đầu, giống như hồn phách đần độn, còn bước đi qua phố.



Đúng lúc này, chỗ quẹo vào có một chiếc xe, mưa trầm trọng làm nắp xe bị ép tới nẩy lên!



"Niếp Tích --" Lãnh Tang Thanh gọi to, như điên chạy tới.



Giữa đường cái Niếp Tích nhất thời dừng bước, quay đầu nhìn mình cách cái xe tải lớn càng ngày càng gần, không chút có ý né tránh, thẳng đến, xe tải phát ra một tiếng gào thét--



Ngay sau đó, thân mình Niếp Tích liền bị Lãnh Tang Thanh hung hăng đẩy sang một bên, trong tâm hai người không tốt tất cả đều ngã sấp xuống ven đường, xe tải lớn phát ra âm thanh phanh dồn dập, thân xe trầm trọng phanh lại rốt cuộc cũng dừng hẳn.



Tắt động cơ, đóng cửa "Rầm" một tiếng đủ để thấy sự phẫn nộ của người lái xe!



"Muốn tìm cái chết cũng đừng chui vào dưới bánh xe của tôi? Muốn chết thì chết xa một chút!" Bên tai âm thanh như sấm gào thét.



Lãnh Tang Thanh vội vàng xin lỗi người lái xe, nói vài lời, người lái xe mới nổi giận đùng đùng lái xe rời đi.



Nhìn Niếp Tích thất thần nghèo túng trước mắt, trong lòng lo lắng cùng kinh hồn vừa rồi trong giây lát trở thành phẫn nộ khó thành lời, những lo lắng của sáng sớm, tất cả đều như bị bom nổ tung chạy ra!



"Niếp Tích, anh điên rồi có phải không? Anh có biết mình đang làm cái gì không?"