Niếp Môn
Chương 145 : Cầu hôn (3)
Ngày đăng: 21:51 21/04/20
Vẻ lo lắng ở ngã tư đường, tiếng khóc của Lãnh Tang Thanh xuyên qua âm thanh của mưa, nước lăn trên làn da tinh xảo của cô, độ ấm của nước mắt cũng thấp hơn độ ấm của mưa.
Vài người rải rác qua đường đều hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn nhìn tình cảnh bên này, nhưng ngay cả bước chân đều không ngừng, mọi người đối với loại chuyện này, nhiều người hờ hững, bởi vì không ai có thể nhìn thấy hết tâm tình của cô gái, đau đớn gần như là trí mạng kia.
Đáy mắt Niếp Tích hiện lên một tia sắc bén, tâm Lãnh Tang Thanh đã mở cửa, áp lực, cất vào trong, giờ khắc này tất cả đều phát ra, đây là cơ hội Niếp Tích luôn luôn chờ đợi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Niếp Tích quỳ nửa người trên mặt đất, cầm cánh tay vừa đánh mình của Lãnh Tang Thanh lên, như có chuyện lạ rống lớn: "Đánh tôi? Em dựa vào cái gì đánh tôi! Có tư cách gì đánh tôi!"
Lãnh Tang Thanh cũng cảm giác được mình vừa rồi xúc động hơi quá, xuyên qua hai dòng lệ, nhìn bàn tay mình, lại nhìn Niếp Tích, trong lúc nhất thời yết hầu đột nhiên nghẹn ngào, trong lòng có rất nhiều thứ muốn phát tiết, nhưng khi mở miệng chỉ có thể nói một câu "Thực xin lỗi".
Niếp Tích cũng không có ý bỏ qua, ngữ khí so với lúc trước càng thêm tuyệt lệ (cự tuyệt + nghiêm túc): "Vì sao lại xin lỗi? Là vì hành động kìm lòng không được vừa rồi sao, còn vì nhân sinh đần độn từ trước tới nay? Hỏi em một chút, cái tát vừa rồi, đến tột cùng là đánh vào mặt tôi, hay là đánh vào lòng em?"
Lãnh Tang Thanh lại bi thương cúi đầu, bất lực lắc đầu.
"Đem cảm xúc phát tiết ra ngoài, cái tát này, sẽ làm cho lòng em giảm bớt đau thương sao? Cái người sang sảng đáng yêu kia, có chút quật cường lại mang theo chút ngốc của Thanh Nhi này trước lại một lần nữa trở về sao?" Niếp Tích lại nói tiếp.
Này vừa mới động làm cho Lãnh Tang Thanh cũng kinh ngạc một chút, mỏi mệt đến cực điểm trong ánh mắt, tựa hồ cũng có một tia khác thường.
Niếp Tích híp hai mắt lại, hai loại nghi ngờ cùng bi thương đồng thời hiện lên mặt hắn, mỗi một thứ hắn đều chừng mực nắm giữa và xác định, ngay cả khóe miệng kia nhẹ nhàng hiện lên độ cong, đều không chê vào đâu được: "Luôn miệng nói sẽ quên anh ấy, nhưng thực chất là nhớ mãi không quên, ở mặt ngoài thì nói cho có lệ, sau đó lại khôi phục trạng thái và cuộc sống của trước kia, là vậy?"
Lãnh Tang Thanh đã không còn khí lực lại đi giải thích với hắn, bởi vì chính cô cũng không xác định được cô đã thoát khỏi bóng ma của Niếp Ngân hay chưa, cô chỉ thản nhiên nói môt câu: "Không phải nói lấy lệ với cậu, tôi sẽ thử, sẽ cố gắng."
"Em làm thế nào để cho tôi tin?" Hơi thở Niếp Tích dồn dập, đồng tử trong hai tròng mắt đều đã khẩn trương khi dãn khi lui.
Khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ ngơ ngác, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống: "Anh muốn thế nào mới tin tôi?"
Niếp Tích tiến lên cầm cổ tay Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt hàm chứa tia chân thật chưa từng có.
"Cùng tôi kết hôn! Chứng minh chúng ta đã hoàn toàn bước ra từ trong bóng ma đó!"