Niếp Môn
Chương 15 : Cha - Con, ai thắng?
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Gió, gào thét thổi qua Ấn Độ Dương, thổi qua cảng Mã Nhĩ Tạp, thổi qua biệt thự của Niếp Nhân Quân cũng không dừng lại. Ly rượu bị gió thổi phát ra tiếng kêu "vù vù", chiếc ô che nắng cũng bị gió thổi đau đớn mà kêu "vút vút". trên mặt ông cũng không thấy chút cảm xúc nào, thô bạo mà buông lý rượu, đứng dậy nhìn màn đen phía xa, ý vị thâm trầm trong đôi mắt tràn đầy vẻ tưởng niệm.
"Không ngờ vẫn giống như lúc còn bé, thích trộm quan sát cha sao?" Niếp Nhân Quân không hề quay mặt lại, bóng lưng to lớn dường như nhìn thấy tất cả mọi thứ bị đang lẩn trốn, nhất là con ông, bóng lưng của cha và con trai dường như từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại cảm giác khó hiểu.
Phía sau cánh cửa hiện ra hình ảnh cao lớn ưu nhã của Niếp Ngân, giống như con chim ưng bay trên ngọn gió lớn chao liệng trên bầu trời, lộ ra người đàn ông có khí chất đềm tĩnh đi đến bên cạnh cha anh.
Lúc nhỏ, mỗi lần bị cha phát hiện anh lén lún núp ở phía sau, anh bao giờ cũng tức giận chạy đến bên cha, mà cha anh sẽ đem anh ôm lấy, xoa xoa đầu anh, nói cho anh biết làm sao trốn để không bị phát hiện. Lần đó cũng có một trận gió lớn như vậy, chẳng qua khi đó có cha ở phía trước chống đỡ. Niếp Ngân cảm thấy chẳng có gì lo lắng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Niếp Ngân hơi cong lên, có lẽ phát hiện ra trời gió lớn, có lẽ cũng phát hiện ra bản thân đã trưởng thành, đoạn đường bên cha không phải lúc nào cũng phải thuận buồm xuôi gió. Đi tới phía sau lưng Niếp Nhân Quân, anh hơi dừng lại một chút, cởi áo khoát ra, khoát lên vai Niếp Nhân Quân, yên lặng mà bước tới bên cạnh Niếp Nhân Quân, cùng cha nhìn về phía xa.
Niếp Nhân Quân nắm lấy áo khoát của con trai khoát cho mình: "Biết cha đang nhìn nơi nào không?"
"Địa ngục." Niếp Ngân không hề suy nghĩ, giọng nói bình thản giống như không có gợn sóng nào trên mặt nước.
"À? Ha ha, không sai, dùng bản thân cha đi xuống địa ngục để đổi lấy thân phận tôn thất cho con, cái giá này cha vẫn còn lời lắm." Niếp Nhân Quân đắc ý mà cười tươi, trong gió càng lộ rỏ vẻ nguy hiểm hơn.
Niếp Ngân không nói gì, trong đôi mắt thâm thúy lại hiện lên một tia khác lạ.
"Vậy con đang nhìn nơi nào?" Niếp Nhân Quân hỏi.
"Địa ngục." Niếp Ngân cũng trả lời giống vậy, nhưng hàm xúc lại nặng nề hơn.
"Nói như vậy, mục tiêu của chúng ta giống nhau! Khóe mắt Niếp Nhân Quân hơi cong, nhìn Niếp Ngân, càng tăng thêm sự đắc ý.
"Không phải, con chỉ đang nhìn rõ chỗ của cha, sau này có đi ngang qua, con sẽ cẩn thận một chút." Niếp Ngân quay sang nhìn cha, dáng vẻ như được điêu khác tinh tế lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong như trước.
Đây là ánh mắt mà Niếp Nhân Quân rất căm ghét, chỉ là trong lòng ông biết rõ, đây là ưu điểm lớn nhất của Niếp Ngân. ông dồn hết tâm sức mà thay đổi, xoay chuyển đôi mắt của Niếp Ngân, "Thời tiết hôm nay không hề có chút mưa, bầu trời vốn trong xanh cũng không theo ý người mà nổi gió, vốn tất cả mọi chuyện đều tốt, nhưng lại không ngờ xuất hiện chuyển biến xấu. Chỉ có điều, Niếp Nhân Quân ta nhất định không tin việc xấu này!" Một tay ông chỉ về đám mây đen phía xa: "Ngày hôm nay chúng ta đánh cược, ta cá là hôm nay trời sẽ không mưa."
Niếp Nhân Quân không ngừng lấy tay lau mặt, mưa to như trút nước đã nhanh hơn ông một bước, dội tắt điếu xì gà trong tay ông, toàn thân ông đều bị ướt hết.
Niếp Ngân đứng dậy mở ô, di chuyển đến phía sau Niếp Nhân Quân, dập tắt điếu xì gà, nắm trong lòng bàn tay.
* Cái ô này là loại ô to. Mấy quán cà phê thường để chứ không phải ô cầm ta nhé!
"Xem ra cha tìm hiểu chưa nhiều rồi, quan sát bọn họ thêm thôi, nói xong anh xoay người đi đến cửa, không nhanh không chậm, nước mưa che dấu những bước chân nặng nề của anh.
Đi tới cửa, vừa đúng lúc Niếp Tích chạy trở lại, hai anh em cùng nghiêng người, cũng không lỗ mãng với đối phương.
"Chăm sóc cha một chút, đừng làm cho cha bị cảm lạnh." Niếp Ngân chậm rãi vỗ vỗ vai Niếp Tích, lạnh nhạt nói một câu liền đi vào bên trong.
"Này, này..." Niếp Tích quay đầu nhìn Niếp Ngân rời đi, lại nhìn cha trong mưa, mặc dù có tán ô chống đỡ, nhưng lại không ngăn được mấy giọt mưa tạt vào mặt, anh vội vàng chạy đến.
"Xảy ra chuyện gì?" Niếp Tích cầm cánh tay cha, muốn kéo vào trong phòng, nhưng Niếp Nhân Quân lại không chút di chuyển, bất thình lình nhặt điếu xì gà trên mặt đất, không quan tâm đã bị nước mưa làm ướt, đi đến bên lan can, gắt gao mà nhìn chằm chằm những tiểu thương ở bến cảng phía xa.
Nhìn thấy cha như vậy, Niếp Tích cũng không ngăn cản nữa, đi tới bên cạnh cha cùng ông chịu mưa.
"Niếp môn bên kia nói có một số việc muốn con giúp đỡ, mời con đến xem một chuyến." Trời mưa rất lớn, khiến cho người ta nói chuyện cũng khó khăn, Niếp Tích mỗi câu mỗi chữ đều nói rõ ràng.
Niếp Nhân Quân không trả lời, vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm như trước.
Các tiểu thương ở đây vẫn ngu ngốc ở đó, chỉ là đang đợi cái gì đó. Quả nhiên, mấy chiếc thuyền hàng chậm rãi cập bến, Niếp Nhân Quân nhận ra mấy chiếc thuyền này, đúng là thuyền của các tiểu thương ở đây chuyên chở hàng, mà nhưng tiểu thương này dưới trời mưa lớn như thế vẫn đứng ở đó chờ, nhất định đang chờ nhập hàng để bán vào ngày mai, nếu bỏ lỡ, ngày mai sẽ không có thứ gì mới mẽ để bán.
Nhìn đến đây, Niếp Nhân Quân cười điên cuồng, đôi tay để trên tay vịn vang lên tiếng răn rắc.