Niếp Môn
Chương 168 : Kết thúc nhất
Ngày đăng: 21:51 21/04/20
Lãnh Tang Thanh bị Lãnh Thiên Dục mang đi, không có cô, Niếp Ngân sống một ngày bằng một năm, giờ khắc này mới càng thêm đau lòng, trải qua vài năm, tất cả cô đơn thất tịch cô đã vượt qua, mặc dù hắn cũng vậy nhưng có thể vụng trộm nhìn cô, mà cô thì không, gặp lại không thể nhìn thấy, thống khổ so với hắn tăng lên mấy trăm lần.
Cái đó hắn cảm nhận được, lại không thể nắm chắc được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn không biết Lãnh Tang Thanh có thể trở về hay không, cũng không biết được mai sau bọn họ có thể ở bên nhau nữa hay không, loại cảm giác hoảng sợ này quả thực giống như mạng hắn.
Hắn chưa từng sợ mất đi một người như vậy, ngày trước Thượng Quan Tuyền cũng làm hắn thương tâm đến chết, nhưng Thanh Nhi lại cho hắn cảm giác đau không bằng chết, hắn luôn luôn vô cùng tự tin, cũng không cho rằng mất đi người nào đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, thậm chí là sinh mệnh.
Cứ như vậy, Niếp Ngân cứ mãi đợi cô, một ngày cũng không dám bước ra khỏi đảo, mỗi khi nhìn thấy thủ hạ của mình bước vào báo tin, hắn đều mang trong mình một tia hy vọng, hắn luôn hy vọng thủ hạ của mình sẽ nói: Chủ thượng, Lãnh tiểu thư đã trở lại.
Chỉ tiếc, ngày qua ngày, hắn cứ chờ nhưng vẫn vĩnh viễn không thấy.
Đã nhiều ngày, giờ Niếp Ngân mới biết thời gian thật dài, dài đến đáng sợ. Mỗi một ngày hắn từ trong cơn mê, khi tỉnh lại hắn đều dại ra, nhìn phòng trống rỗng, nhìn chỗ trống bên cạnh hắn lại mờ mịt bất lực, không biết mỗi ngày hắn phải vượt qua như thế nào, giống như, nhưng ngày hạnh phúc trước đều không có, còn lại thì cũng chỉ là tương tư vô tận.
Nhưng thời gian vẫn chạy từng chút một, không nhanh không chậm, cứ như vậy mười ngày trôi qua, mười ngày này, Niếp Ngân vẫn luôn nhốt mình vào trong phòng, tàn thuốc để đầy trong gạt tàn, chỉ là mười ngày qua đi, hắn thật sự đã tiều tụy đi rất nhiều.
Ngày thứ mười, rốt cuộc Niếp Ngân cũng mở rèm cửa phòng ngủ ra, ánh dương chiếu vào làm đau đôi mắt hắn, cuối cùng ảm đạm cũng hé ra một tia hy vọng, hắn đứng ở giữa cửa sổ thật lâu, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt, cạo râu, làm xong tất cả, lại thay một chiếc áo sơmi sạch sẽ, âu phục tây trang, caravat... Niếp Ngân đứng ở trước kính, hắn vẫn vô cùng điển trai nhưng trong cái đẹp còn có phần tiều tụy, từng đường cong góc cạnh đến cái mũi cao của hắn khiến cho người khác không thể rời mắt.
Hắn đi ra khỏi phòng, nhóm thủ hạ thấy vậy thì đều vui, bọn họ nhìn thấy hắn bước ra sân biệt thự, nhìn ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của hắn, bóng dáng hiện lên có chút mong đợi, có chút cô đơn.
Trên sân biệt thự, hắn ngồi trên chiếc ghế trắng, Thanh Nhi từng không e lệ nói với hắn, nhiều năm trước, khi cô thấy hắn ngồi trên chiếc ghế trắng dưới gốc tàng cây anh đào thì liền động tâm, từ ngày đó, hắn liền trồng rất nhiều cây anh đào trên đảo, mỗi khhi xuân tới sẽ thấy hoa anh đào đầy trời, lại đổi tất cả ghế trên đảo thành màu trắng, hắn biết Thanh Nhi nhất định sẽ thích, chỉ là, mấy ngày ngắn ngủi nàng liền rời đi, muốn nhìn thấy hoa anh đào đầy trời cũng là hy vọng xa vời.
"Chủ thượng -- "
Tất cả mọi người đều dừng bước, toàn thân cảnh giác.
Niếp Ngân nhíu mi, lại thấy đặc công chỉ lên trên trời, cũng thuận thế nhìn lại, trong nháy mắt thân thể to lớn run run.
"Bảo vệ chủ thượng!" Thủ lĩnh đột nhiên hô đặc công một tiếng, tất cả đặc công đều đến gần, súng ống đều đã rút ra chuẩn bị chiến đấu.
Trên trời, xuất hiện một chiếc trực thăng đang bay đến chỗ đảo nhỏ này.
Niếp Ngân hơi hơi nheo hai mắt lại, nâng tay sau đó nói: "Lui ra."
"Chủ thượng?"
"Lui ra!"
Nhóm đặc công đành phải lui sang một bên.