Niếp Môn

Chương 172 :

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


"Này này, nhìn cái đầu đi, tôi cao hơn anh một chút đó, thắng bại lần này không cần phải suy nghĩ nữa." Niếp Tích đứng ở giữa hai chiếc xe thể thao, so đi rồi so lại, đắc ý.



"Tranh tài kết thúc sao? Tiểu quỷ. Không phải cậu nghĩ dưới cái tình huống dừng xe khẩn cấp này là đích đó chứ? Tuy đầu xe nó nhích lên phía trước một chút, nhưng nhìn bánh xe mà nói..., thì tôi cao hơn cậu một chút, tiểu quỷ." Hai tay Cung Quý Dương đút trong túi quần, khuôn mặt ngang bướng không chịu thua.



"Nhưng xe là tự anh sửa. Còn nữa, tôi cảnh cáo anh không được gọi tôi là tiểu quỷ." Niếp Tích phản bác mạnh.



"Ha hả, tiểu quỷ, nếu không phải tôi gia tăng tính năng của hai xe, thì giờ cậu đã lên thiên đường vì cái mặt đất trơn này rồi, tiểu quỷ. Đã nghe chưa? Tiểu quỷ."



Hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không để ý tới xe của Lãnh Thiên Dục.



"Hai kẻ ngu ngốc." Lãnh Thiên Dục cười lạnh một tiếng, khởi động xe rời đi, hắn cũng không muốn để cô em gái của mình đợi quá lâu, đạp chân ga, đi khỏi nơi này.



"Lãnh Thiên Dục!" Tiếng khởi động xe khiến Cung Quý Dương chú ý, hắn ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt quen thuộc qua chỗ hở của xe: "Sắc mặt không tốt lắm. Vừa xảy ra chuyện gì à?"



"Ơ, nhìn hướng đi này, có phải muốn tới nhà anh cả của tôi không!" Một tay Niếp Tích chống cằm, đôi mắt hơi lo lắng.



Hai người nhìn nhau một cái, sau đó ngồi vào xe riêng của mình, cũng muốn đi xem có chuyện gì.



"Tới trước nhà của anh cả tôi thì coi như thắng!" Niếp Tích mở cửa nói lớn.



"Tiểu quỷ cậu đùa tôi! Sao mà tôi biết nhà anh cả của cậu ở đâu!" Vừa dứt lời, xe Niếp Tích đã chạy một mạch, chỉ để lại tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.



_____Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm_____



Trong nhà Niếp Ngân.



Lãnh Tang Thanh mặc đồ ngủ, ngồi trên chiếc ghế salon lớn, một một kém to được đặt trên bàn trà trước mặt, ăn một thìa rồi lại ăn một thìa, khuôn mặt vẫn tủi thân và tức giận, nhưng không nói một câu.



Lãnh Thiên Dục đứng ở trước cửa sổ sát đất, tay cầm một điếu xì gà Cuba, đứng im nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt mây đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng kết trên cửa sổ.



Hai tay Cung Quý Dương khoanh trước ngực, nhàm chán đi tới đi lui trước đại sảnh, thỉnh thoảng nhìn qua Lãnh Tang Thanh một cái, trong đôi mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng anh ta còn lo tính tình của Lãnh Thiên Dục hơn.




Đại đa số, người qua người lại đều là người yêu của nhau, có nắm tay, có ôm eo, mỗi gương mặt đều mang theo hạnh phúc và ngọt ngào.



Lãnh Tang Thanh đi dạo một mình chẳng có mục đích, nói muốn đi chuẩn bị đồ nấu ăn nhưng thực ra chỉ là một mặt, cô muốn hóng mát một chút, muốn tâm tình khá hơn, nhưng nhìn những cặp đôi trên đường, khiến cô càng nghĩ tới người đàn ông kia.



Đi tới một cửa tiệm bán hoa, cô dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn vào bên trong.



Cửa hàng bán hoa người đến người đi, các bạn nam vừa cao hứng vừa vội vã cầm hoa rời đi, bọn họ có người xấu, có người thấp, nhưng những bông hoa hồng đều nổi bật, đôi mắt tràn ngập mong đợi khiến người ta say đắm.



Nhiều hoa được mua như vậy, tại sao cô không được tặng, cho dù là một cành.



Lãnh Tang Thanh cúi đầu, thở dài một hơi, hơi trắng thở ra tràn ngập ưu thương nhàn nhạt.



Lúc này, một đứa bé gái bán hoa lanh lợi đi tới trước mặt cô, Lãnh Tang Thanh nhận ra đây là đứa bé buổi sáng.



"Chị gái xinh đẹp, sao chị lại ở đây? Chị không đi Valentine à?" Giọng nói non nớt, khiến Lãnh Tang Thanh cảm thấy vui.



Cô cười cười với nó, nhẹ nhàng nói: "Chị đã kết hôn rồi, không cần ngày này nữa."



Cô bé cau mày, nháy mắt một cái: "Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không quản tình yêu sao? Hôn nhân là giấy chứng nhận của tình yêu, có giấy chứng nhận tình yêu thì còn hơn nhận được tôn trọng của nhau."



Lãnh Tang Thanh ngẩn người nhìn cô bé, cô không nghĩ tới một đứa bé lại nói được như vậy.



Cô bé nhận ra biểu cảm lo ngại của Lãnh Tang Thanh, cười nhe răng: "Làm một nhóm thì phải chui vào một nhóm! Hì hì!"



Sau đó, cô bé cầm một bông hoa đặt vào trong tay Lãnh Tang Thanh: "Chị, tặng chị này."



Nói xong, nó vừa nhảy vừa rời đi.



Chỉ còn lại Lãnh Tang Thanh đang ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.