Niếp Môn
Chương 174 :
Ngày đăng: 21:51 21/04/20
Editor: Mã Mã
Thanh nhi, tha thứ cho anh không biết yêu thương, đến tám giờ tối, anh sẽ đợt em ở chỗ lúc đầu mình gặp nhau, thời khắc tốt đẹp nhất của chúng ta chính là ở đó.
Đọc xong tin nhắn, toàn thân Lãnh Tang Thanh run lên, nhìn thẳng phía trước, nhất thời, cô cứ suy nghĩ mãi, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Người này... Chẳng lẽ anh ấy rời đi sớm, là muốn chuẩn bị một buổi tối vui mừng sao?"
Cô đột nhiên nhớ tới mọi người trong nhà mình, nên vội vàng gọi điện thoại về nhà, nói cho họ biết đừng chờ cô nữa.
"A lô, cô khỏe chứ." Là quản gia nghe điện thoại.
"Suzanne a di, bảo anh cả của tôi nghe điện thoại đi." Lãnh Tang Thanh vội vàng nói.
"A, bà chủ, bọn họ vừa mới đi rồi, hình như có chuyện quan trọng." Quản gia kể lại kỹ càng.
Nghe vậy, Lãnh Tang Thanh căng thẳng, đôi lông mày đen chau lại, hai con ngươi trong sáng chuyển vòng.
"Niếp tiên sinh đã trở lại chưa?" Cô vội vàng hỏi.
"Cô chủ, tiên sinh chưa về."
Cúp điện thoại, Lãnh Tang Thanh yên lặng thở dài, không còn cười nữa.
----Hội những người đam mê tiểu thuyết của Ân Tầm----
Một bóng người vào rừng trên con đường nhỏ, hướng thẳng về phía trước.
Nhìn lại thì không rõ lắm, có lẽ đó là chỗ ở kế tiếp của thiên sứ.
Hằng năm, cứ tới tháng tư hoa anh đào sẽ nở, năm nay cũng không khác gì.
Ở nơi này còn có tuyết rơi, tất cả chồi non trên nhánh cây đã chìm vào mộng đẹp.
Rời xa phố xá sầm uất ầm ĩ, nhiều người, đúng tám giờ, Lãnh Tang Thanh đã tới nơi này.
Bây giờ trời đã tối đen, yên lặng tới mức kỳ lạ, đứng ở chỗ này, trên khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên một nụ cười ấp áp.
Mặc dù không có hoa anh đào đầy trời như lúc đó, không nhìn thấy người đàn ông nho nhã ngồi ở chiếc nghế dài, nhưng hình ảnh vẫn còn trong con tim, chiếc di động lại hiện lên trong đầu Lãnh Tang Thanh.
Sau một hồi náo nhiệt, các nhân vật cổ tích rời đi, ánh đèn mờ mờ xuống, Niếp Ngân lắm tay Lãnh Tang Thanh, đi ra từ trong nhà thủy tinh.
Một làn gió thổi qua, lần khiến những cánh hoa ở dưới mặt đất bay lên, nhảy múa đầy trời.
Mà Lãnh Tang Thanh đã để ý cảnh vật trước mặt hơi bất thường, anh cẩn thẩn giẫm lên đi tới, một tảng đá bừng sáng, hé ra một bức ảnh, chính là bức ảnh cô chụp chung với anh.
"Đây là cái gì?" Lãnh Tang Thanh không hiểu, hỏi.
Niếp Ngân chưa trả lời cô, tình cảm nói: "Bây giờ chúng ta đừng nói nữa, hãy cùng im lặng nhớ lại kỷ niệm hằng ngày của nhau nhé."
Hai người nắm tay, chậm rãi đi trên con đường này, bước đi đều giống nhau, vẻ mặt giống nhau, ngay cả bước đi cũng giống nhau.
Chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đôi mắt họ, những ký ức đáng quý kia như một bộ phim nhựa tua lại, không để ý tới cái điện thoại sơ hở kia trong đầu nữa...
Có cười vui...
Có nước mắt...
Có sinh ly tử biệt...
Có ôm chặt nhau...
Thỉnh thoảng hai người cười cười, thỉnh thoảng trầm mặc...
Cho đến đi tới cuối đường không còn ảnh phát sáng nữa, Lãnh Tang Tanh ngẩng đầu lên, thì chợt thấy một cỗ xe ngựa bí đỏ xinh đẹp xuất hiện.
"Chúng ta cùng nhau bổ sung những bức hình còn thiếu nhé, nhưng nói xong, không cho khóc nữa." Giọng nói trầm thấp của Niếp Ngân vang lên, ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh hạnh phúc mỉm cười, ôm lấy cổ Niếp Ngân, nhào vào lòng anh.
Niếp Ngân ôm cô đi lên cỗ xe bí đỏ, chậm rãi rời đi...
Những người trong bóng tối kia, ai ai cùng mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nhìn chiếc xe ngựa dần dần khuất đi, Cung Quý Dương có chút đăm chiêu: "Mọi người cảm thấy... kia là Niếp Tích sao?"
Lãnh Thiên Dục cười nhẹ một tiếng, xoay người đi vào xe mình: "Có phải hay không, thì cũng không quan trọng đối với chúng ta, trong lòng Thanh nhi đã có đáp án rồi."
_Hoàn ngoại truyện_