Niếp Môn

Chương 21 : Bị nhốt trong mật thất

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Niếp Nhân Thế không phí thời gian cho việc nói chuyện, rất nhanh mang ba người bọn họ đi đến chỗ khác, cánh cửa ở đây với cánh cửa ở phòng khách đúng là rất giống nhau, ba người cũng không biết bản thân có đúng là từ nơi này vào không. Ba người đi ra cửa, một hành lang rất dài được bố trí trước mặt cũng giống nhau như đúc, chỉ có điều không ai chào tạm biệt vì chuyện này vô cùng bất ngờ rồi.



Trong hành lang có tiếng bước chân, nhưng cũng không phá vỡ sự âm u lạnh lẽo ở đây, Lãnh Tang Thanh bất giác cảm thấy lạnh run người, hai tay ôm lấy thân mình, trong phút chốc, một chiếc áo lông cừu được khoác lên vai cô, đem khí lạnh ngăn cách ở bên ngoài, hơi thở như biển cả tươi mát chạy thẳng vào mũi cô, hơi nghiêng người nhìn Tiêu Tông phủ áo khoác lên người cô, ánh mắt chứa một tia phức tạp, cô đến bây giờ cũng không biết anh vì cái gì mà lại tham gia cuộc thí nghiệm này.



Tiêu Tông hình như hiểu được cô đang suy nghĩ gì, lúc này cũng không tiện giải thích, chỉ vỗ nhẹ bờ vai của cô, nụ cười đọng trên khóe môi.



"Chúng ta tới rồi." Đi đến cuối hành lang, La Sâm đẩy một cánh cửa, đập vào mắt ba người là một cảnh rất quen thuộc.



"Đây là, phòng khử trùng?" Lãnh Tang Thanh hít một hơi.



Niếp Nhân Thế không nói gì, chỉ cười cười, cũng đưa mắt nhìn La Sâm một cái, La Sâm lập tức đưa ra năm bộ đồ khử trùng được chế tạo đặc biệt, phát cho mỗi người.



Sau khi mọi người mặc quần áo, La Sâm lại đẩy một cánh cửa khác, chỉ trong chốc lát một ánh sáng cực mạnh đâm vào mắt của mỗi người.



Sau một lúc thích ứng, ba người phát hiện trong một phòng rất lớn toàn một màu trắng, ánh sáng phía trên làm cho mọi người đều nhìn rõ đồ đạc ở trong phòng, mà dưới ánh đèn đều là những dụ cụ thí nghiệm công nghệ cao, chiếu không ra dù chỉ là một bóng mờ nhạt, trên mặt đất, trên tường bày đủ loại dụng cụ trị bệnh tiên tiến trên thế giới, có một số thiết bị thậm chí ngay cả giáo sư Tra Nhĩ cũng không biết sử dụng, giữa phòng, có một cái hòm kim loại chiều rộng khoảng một thước, chiều dài có thể hơn hai thước.



"Tủ lạnh?" Tiêu Tông bước đến nói nhỏ bên tai Lãnh Tang Thanh.



"Tôi lại thấy giống một cái quan tài hơn." Cô thấp giọng đáp.



"Tôi không biết ở đây còn thiếu gì không?" Niếp Nhân Thế đi đến bên cạnh giáo sư Tra Nhĩ. Giáo sư Tra Nhĩ không nói gì, chuyên tâm quan sát những dụng cụ ở đây, miệng còn đang lẩm bẩm.



"Còn thiếu một thứ rất quan trọng." Lãnh Tang Thanh lấy hai tay ôm mình lần nữa, cô cảm thấy ở đây rõ ràng lạnh hơn so với ngoài hành lang rất nhiều, ngay cả khí thở ra cũng có thể thấy được.



"Hả? Là cái gì? Tôi lập tức sai người đi chuẩn bị." Niếp Nhân Thế mặt lệch sang một bên, bởi vì cái chăn đã quấn quanh mình, ánh mắt tràn ngập khí thế cũng rất nổi bật.



"Bệnh nhân." Cô nói thẳng.



"Ha ha... Hắn đã sớm ở chỗ này đợi các vị đã lâu." Nói xong xoa xoa trên cái rương hình kim loại một cái.



Cái rương chậm rãi nâng lên, một luồng hàn khí màu trắng giống như tuyết lỡ theo khe hở từ từ mở ra liên tục bừng lên. Ước chừng vài phút đồng hồ, sương trắng dần dần tràn ngập, ba người mới nhìn rõ cái gì trong rương, lại đồng thời bị hoảng sợ mà lùi lại mấy bước.



Thứ trong rương giống như một xác ướp Ai Cập, chỉ có điểu xác ướp thì được bọc vải, mà cái này lại được bọc trong lớp băng lạnh. Ba người ngạc nhiên trong lúc đó đã thấy Niếp Nhân Thế đi tới bên cạnh chiếc rương, bước đi lộ vẻ loạng choạng, khác biệt rất lớn với với vẻ cương nghị lúc trước. Hắn nhẹ nhàng vuốt lên lớp băng lạnh vài cái, mặt dù không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng cẩn thận nhìn thân người đang run nhẹ, đại khái có thể tưởng tượng được vẻ mặt bi ai của hắn lúc này.



Nhưng sau một chút dịu dàng, cả người hắn dường như nổi lên sự nóng nảy, phủi lớp băng giống như đã cáo bừa trên ngón tay, cảm giác tê buốt qua đi, lớp sương giá phẳng lỳ trên bề mặt giống như một cái mương được đào lên.



"Tiên sinh! Tiên sinh!" La Sâm đứng một bên vội vàng chạy đến bên người Niếp Nhân Thế để đỡ hắn.



"Xin lỗi, có chút thất lễ, đây là bệnh nhân." Niếp Nhân Thế điều hòa lại một chút, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn nhìn ra một tia sắc bén.



"Đây, đây..." Đối mặt với vật này, cà người giáo sư Tra Nhĩ cả người run lên, đóng băng người để duy trì sinh mệnh hiện tượng này cực kì hiếm gặp trong giới y học, hơn nữa vẫn luôn tồn tại tranh cãi trong luật nhân đạo, cho nên ông vẫn chưa tận mắt nhìn thấy người thật, hôm nay có thể mở rộng tầm mắt.



"Tôi muốn các vị chữ trị tốt cho hắn. Phải nhất định!" Niếp Nhân Thế không để ý đến vẽ sợ hãi trên mặt giáo sư Tra Nhĩ, mặt nạ bảo hô lại lần nữa tháo xuống, có chút suy nghĩ.



" Nếu đoán không sai, phía dưới lớp băng lạnh kia là người, hơn nữa còn là một người đang còn sống đã bị đông lạnh, làm vậy để duy trì sinh mệnh không sai chứ." Tiêu Tông thong thả bước đi vài bước, đi đến bên cạnh cái rương cẩn thận nhìn vào bên trong, nhưng không lấy tay đụng vào nó.



"Tiêu tiên sinh nói không sai." Niếp Nhân Thế lại lần nữa đi đến bên tảng băng, nhưng lần này chỉ nhìn qua, tâm trạng bình ổn lại rất nhiều. Hắn nói tiếp:" Nó bẩm sinh có trái tim dị thường, lúc ba tuổi, bác sĩ nói nó không thể sống quá mười tuổi, hơn nữa khả năng sinh dục cũng bị trở ngại, tôi dùng hết mọi biện pháp để giúp nó sống đến ba mươi tưởi, trong lúc đó, mấy trăm lần trông thấy nó đau đớn giãy giụa như là trong địa ngục..." Nói đến đây tiếng khóc thúc thít của Niếp Nhân Thế vang lên.



Không cần nghi ngờ, tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ có quan hệ gì.
Cánh cửa mở ra, Tiêu Tông thoáng cái lắc lắc vai của Lãnh Tang Thanh, vội vàng hỏi: "Không có việc gì chứ? Tang Thanh! Em không sao chứ? Nói xong, vào trong phòng tìm tới tìm lui.



Hành động này dọa Lãnh Tang Thanh nhảy cẩn lên, cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa, tất cả thần kinh cũng đề cao cảnh giác: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Cô rón rén theo sát sau lưng Tiêu Tông.



"Em không ngửi thấy mùi gas nồng nặc như vậy sao?"



Lãnh Tang Thanh thức cả đêm, có ngửi thấy mùi gì đâu, bất quá vẻ mặt chỉ càng thêm hốt hoảng: “Hả? Có sao? Mau giúp em dọn sạch sẽ!” Lãnh Tang Thanh giống như cứu hỏa, vội vàng mở rộng tất cả cửa phòng để điều hòa không khí, cầm hai cuốn tạp chí, liều mạng mà quạt ra bên ngoài, Tiêu Tông ở một bên, đôi mắt theo Lạnh Tang Thanh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vẻ mặt vô tội mà sững sờ tại chỗ.



"Anh là bắt chước đồng hồ để bàn sao? Đừng chỉ có đôi mắt là mở to, mau giúp đi!" Lãnh Tang Thanh phàn nàn đầy tức giận.



Tiêu Tông giống như mới phản ứng trở lại, cũng cầm lấy hai quyển tạp chí, học bộ dạng của Lãnh Tang Thanh gắng sức mà quạt, mặc dù anh vẫn không hiểu lắm rốt cục xảy ra chuyện gì.



Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa, Lãnh Tang Thanh rón rén chạy đến cửa ló đầu nhìn, hình dáng La Sâm đang ở ngoài hành lang, đang đi về phía bên này.



Nỗi lo lắng bỗng dâng lên, lộ rõ hai hàm răng sáng bóng, tức giận mà cắn môi dưới, dáng dấp giống như người đàn ông uống rượu xong có thể gây ra bất cứ chuyện gì.



"Làm sao vậy?" Tiêu Tông vẫn dùng lực quạt như cũ.



Lãnh Tang Thanh không nói gì, nhìn xung quanh, con mắt nhìn đến chỗ que diêm đặt bên cạnh giá cắm nến.



"Cháy rồi!!!" La Sâm còn cách phòng của Lãnh Tang Thanh hơn mười thước, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai, hắn vội vã tăng tốc chạy đến. Chân trước vừa mới bước vào cửa, thì Lãnh Tang Thanh ở phía sau hắn mà chạy ra:"Mau! Chữa cháy!" Cô chỉ vào ngọn lửa trong phòng, lớn tiếng hô.



Âm thanh ầm ĩ cũng kinh động đến giáo sư Tra Nhĩ, ông vừa chạy vừa lau mắt kính:"Cứu người trước! Cứu người trước!"



La Sâm vô cùng bình tĩnh, nhìn thoáng qua người trong phòng còn đang cầm tạp chí, lo lắng bất động, vẻ mặt Tiêu Tông khó hiểu, ánh mắt nhìn toàn bộ căn phòng, sau đó vô cùng nhanh nhẹn mà mở cửa phòng lưu trữ, lấy ra một cái bình màu đỏ: "Tiêu tiên sinh đi ra ngoài cửa trước được chứ." Giọng điệu có chút tức giận, nói xong chạy vọt vào phòng.



Một dòng khí trắng cuồn cuộn xuất hiện trong phòng, mọi người đồng thời bịt mũi. Trong chốc lát, quản gia La Sâm cũng đi ra, ở cửa vuốt vuốt vật trên người, vài người vội vàng cách khỏi chỗ hắn hơn một thước.



"Không kinh động đến cô chứ, Lãnh tiểu thư." La Sâm mặc dù nói vậy, nhưng lại nghe ra sự bất mãn trong lòng hắn.



"Không có, không cẩn thận đốt đồ đạc trong phòng, tôi sẽ không phải bồi thường chứ?" Lãnh Tang Thanh nhìn ra cơn tức giận của La Sâm, cố tình hỏi.



"Vâng, sao lại vậy chứ, Lãnh tiểu thư là khách quý. Được rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, các vị đến phòng ăn dùng cơm chứ, vị trí phòng ăn cũng giống như ở phía trên, tôi ở đây dọn dẹp lại một chút." Quản gia La Sâm vẫn cố chịu đựng như cũ, cung kính mà nói.



Ba người cũng không quản nhiều, xoay người hướng đến phòng ăn mà đi tới. La Sâm lại lần nữa đi vào phòng, một tay đem khăn trải giường kéo xuống, lại khom người nhặt que diêm trên giường, hai hàm răng nghiến lại phát ra tiếng kêu "ken két".



"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Giáo sư Tra Nhĩ hết nhìn Lãnh Tang Thanh lại nhìn Tiêu Tông.



"Một chuyện ngoài ý muốn, không có gì khác." Lãnh Tang Thanh nói rõ nguyên nhân, ánh mắt kiên định mà nhìn anh: "Phải không, Tiêu Tông"



Tiêu Tông dừng lại một chút: "Vâng, là như vậy." Anh trả lời nghi vấn của giáo sư, sau đó lại mất tự nhiên mà nhìn Lãnh Tang Thanh.



"Vừa nãy, là xảy ra chuyện gì?"



Lãnh Tang Thanh biết rất rõ, Tiêu Tông mặc dù hỏi giống giáo sư, nhưng hỏi không phải cùng một chuyện, cô vẫn như cũ mà trả lời lung tung: "Không phải nói rồi sao, ngoài ý muốn."



Tiêu Tông thấy Lãnh Tang Thanh rõ ràng cố tình không muốn nhiều lời, anh cũng không hỏi tiếp.