Niếp Môn

Chương 29 : Niếp Ngân bị thương nặng (2)

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Cửa chính Niếp môn cũng giống với cửa chính biệt thự của Niếp Nhân Quân, hai tấm thép dày ở đây, dù xe đụng phải cũng tan tành, cũng không thấy cửa chính này có một chút gồ ghề nào.



"Mở cửa!" Niếp Tích hô người bảo vệ cửa.



"Cậu Tích!" Bốn bảo vệ chạy tới, trước mặt Niếp Tích mà kính cẩn lễ phép.



"Tôi nói mở cửa! Các ngươi không nghe thấy sao?" Âm thanh Niếp Tích có chút nôn nóng.



Nhưng mà, cậu Tích, chưa có dặn dò của Niếp tiên sinh..." Mấy người bảo vệ nhìn vào trong xe, kinh ngạc phát hiện tình trạng hôn mê của Niếp Ngân.



"Hai...Hai cậu Tích!"



Niếp Tích cũng không chịu nổi nữa, một quyền đánh bay tên bảo vệ dài dòng trước, mặt khác mấy người còn lại đều kinh ngạc mà đứng sững sờ tại chỗ.



Lạnh Tang Thanh cũng mở cửa xuống xe, lòng đầy tức giận mà đi tới trước mặt một tên bảo vệ.



"Ngươi biết tôi không?" Lãnh Tang Thanh miệng mồm lanh lợi.



"Cô, cô chính là khách quý mà Niếp tiên sinh mời tới."Bảo vệ trả lời.



"Ngươi biết tôi vì sao đến nơi này không?" Lãnh Tang Thanh hỏi tiếp.



Bảo vệ sửng sốt một chút, lắc đầu.



"Ngươi biết anh ta là ai không?" Lãnh Tang Thanh chỉ chỉ Niếp Tích đang tra tấn những người khác.



"Anh ta là, Cậu Tích." Vẻ mặt bảo vệ có chút mù mờ.



"Thật không? Vậy trong xe là ai?" Lãnh Tang Thanh thuận thế nhìn thoáng qua Niếp Ngân trong xe, trong lòng từng trận đau đớn.



Bảo vệ nhìn thoáng qua, hai hàng lông may nhíu lại: "Đây, người này mới là Niếp Tích chứ."



" Ngươi nói người này là cậu Tích, còn nói người kia là cậu Tích, cuối cùng người nào mới phải? Thân là một bảo vệ, ngay cả nhận biết mọi người cũng không rõ ràng!" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nghiêm túc, để trong lòng bảo vệ thấp thỏm không yên.



Cô tiếp tục hỏi: "Biết Niếp tiên sinh giờ ở đâu, làm cái gì không?"



Bảo vệ không trả lời, ngu ngơ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.




Lúc này, một vị bác sĩ có chút căng thẳng mở miệng: "Niếp tiên sinh, tiểu thiếu gia, cậu Niếp Ngân mất máu quá nhiều, bây giờ cần một lượng máu lớn."



"Lấy của tôi!" Khi đang nói chuyện, Niếp Tích đã xăng tay áo lên, duỗi ra trước mặt bác sĩ.



"Của con không được." Niếp Nhân Quân lo lắng mà nói: "Con và Niếp Ngân là sinh đôi khác trứng, nhóm máu không giống nhau." Bàn tay siết chặt, đầu ngón tay bị nghiền ra máu.



"Nhóm máu của cậu Niếp Ngân là AB." Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm nói.



Niếp Tích nóng ruột đánh một đấm vào tường, anh đối với bản thân cảm thấy tức giận không thôi.



Tần quản gia đi tới bên cạnh Niếp Nhân Quân: "Tôi bây giờ gọi điện cho bệnh viện, để cho bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất đem máu qua đây."



"Không kịp nữa rồi!" Bác sĩ nhìn chằm chằm máy điện tim, cầm tay Niếp Ngân thử độ ấm, "Người ở đây, ai cùng nhóm máu với anh ta?"



Mọi người nhìn nhau, một mảnh lo lắng.



"Tôi giống, lấy máu của tôi đi!" Lãnh Tang Thanh một mực nhìn Niếp Ngân bên cạnh, đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt trên mặt.



Trong phòng đột nhiên yên lặng, tất cả nhìn chằm chằm cô gái chưa từng gặp mặt.



"Này... Lượng máu cậu Niếp Ngân cần tương đối nhiều, chỉ sợ cô không được." Vẻ mặt bác sĩ lúng túng, rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ.



"Cần bao nhiêu?" Lãnh Tang Thanh bình tĩnh mà hỏi.



"Có thể đên hai mươi phần trăm máu trong người cô." Bác sĩ bình tĩnh mà nhìn cô.



Lãnh Tang thanh cũng là bác sĩ, trong lòng cô biết rõ 10% máu bên trong người, cũng đã là giới hạn, nếu xuất hai mươi phần trăm cơ hội sống của cô chỉ còn con số lẻ.



Cô lần nữa quay đầu nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt anh tuấn cùng với ngũ quan như điêu khắc hoàn toàn ở trong đôi mắt trong suốt của cô. Cô muốn nhớ kỹ anh, mà lúc này nhịp đập trên máy điện tim đã tăng nhanh, tất cả mọi người biết, Niếp Ngân nằm trên giường muốn nói cái gì đó.



Lãnh Tang thanh không nghe theo anh, nói dứt khoát: "Bây giờ chúng ta bắt đầu đi."



"Lãnh Tang Thanh? Tôi làm sao có thể tin được cô?" Niếp Nhân Quân nhìn ánh mắt hoài nghi nhìn cô gái mà ông muốn diệt trừ.



Lãnh Tang Thanh không hề nhìn ông, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Niếp Ngân, cô vươn ngón trỏ nhợt nhạt, kéo nhẹ qua chiếc môi lạnh của Niếp Ngân, cười ấm áp, nụ cười rất đẹp, nhưng khiến cho người nhìn tan nát cỏi lòng, "Tôi? Đây là tôi nợ anh ấy."