Niếp Môn
Chương 36 : Lo sợ trong lòng
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
"Tiên sinh mời lên xe." Tần quản gia vẫn thành thạo thu xếp một chút bên trong xe, cung kính mà nói với Niếp Nhân Quân.
Nhưng Niếp Nhân Quân lại đứng ở bên chậm chạp chưa di chuyển, chỉ thấy ông bình thản mà cười cười, sau đó lại lấy giọng điệu người làm cha mà nói: "Đến tiễn cha sao?"
Tần quản gia đứng thẳng lưng, tìm bóng dáng Niếp Ngân xung quanh, ông có thể khẳng định, chính là Niếp Ngân.
Chiếc Bugatti bên cạnh chiếc Bingley, cửa xe chậm rãi đẩy ra, thân hình Niếp Thân to lớn thon dài từ bên trong đi ra, không hề bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, bởi bản thân cũng không có ý định trốn.
"Hoàng tử điện hạ, người vẫn tao nhã như thế." Niếp Nhân Quân nói đùa một câu, đang nói chuyện từ trong hộp lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu, ông biết rõ đây là một cuộc nói chuyện không ngắn.
"Con thấy là trong lòng người rất muốn làm quốc vương đến nổi không thể chờ nữa rồi." Niếp Ngân nhận điếu xì gà, xoay một vòng, tìm được tên người làm ra, những điếu xì gà Niếp Nhân Quân dùng, đều do cá nhân đặc chế, lớp vỏ cũng có đề tên người đó.
Niếp Ngân không châm lửa, mà tìm hiểu vào bên trong.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lại kiểu thời tiết chết tiệt thế này, chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta đừng giống như lần trước." Trong lúc nói, vẻ tươi cười vẫn đọng trên mặt.
"Con rất tò mò việc mà cha muốn làm." Niếp Ngân không hề vòng vo.
"À? Nếu ta nói chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân, con chắc là không tin ta." Niếp Nhân Quân hỏi lại.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.
Niếp Nhân Quân xòe hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắt dĩ: "Ta đây nói thẳng, thật là để ý một chút về chuyện của con."
Niếp Ngân không ngạc nhiên, đúng như anh suy đoán, chỉ có điều anh không hỏi đến cuối cùng có chuyện gì, bởi vì bất kể là cái gì, kết quả đều giống nhau.
Anh thở dài: “Thật ra con về đây là để nói với cha một tiếng, ngày mai con phải đi, đồng thời vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào chuyện Niếp môn nữa."
"Đùng đùng..." Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bình tĩnh bất ngờ, điều này có chút ngoài ý muốn của Niếp Ngân.
Ông không nói gì, cũng không có tranh luận với Niếp Ngân nữa, trực tiếp chui vào trong xe.
"Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát lên vai anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải đi, trong lòng có cảm giác gì?"
Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt giống như một đức cha giải tội: "Ừ, đây là lẽ thường tình. Nhưng từ nhỏ anh em ở cùng một chỗ chơi đùa, cuối cùng phải lớn lên, đi đối mặt với người giống hệt mình. Hai nhánh cây trên một thân cây, bởi vì muốn lớn lên, sẽ hướng ra hai hướng khác nhau tiếp tục lớn lên, khai chi tán diệp, nhưng có một ngày một bên nghĩ đến đối phương, lúc liếc mắt nhìn đối phương, lại phát hiện cây bên kia đã thành đại thụ. Chỉ có điều có quan hệ gì, chỉ là toàn tâm hướng về phía trước, cuối cùng cũng có một ngày như mong muốn, rất nhiều đại thụ không phải đều có hai nhánh lớn hợp lại một chỗ sao?"
Một hơi nghe xong Lãnh Tang Thanh nói một đóng chuyện, Niếp Tích chỉ lạnh lùng cười: "Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cây cối, có một số việc chính là so với cành cây rập rạp phức tạp hơn nhiều."
Lãnh Tang Thanh hạ mi, giống như một đóa hoa trên bãi cỏ, vô cùng tươi mới: "Đây là thí dụ, anh phải tiếp nhận lời khuyên từ đáy lòng của tôi, theo suy nghĩ của tôi đi."
Niếp Tích mạnh mẽ quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt gắt gao mà nhìn đôi mắt cô, ánh mắt trong nháy mắt tụ thành ánh sáng, hành động này dọa Lãnh Tang thanh nhảy cẩng lên, "Sẽ không còn gặp lại, cho dù ngay trước mặt."
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, đôi mắt linh động đảo một vòng, có chút khó hiểu mà vỗ vai Niếp Tích, oán hận nói: "Cái người này, nói thế nào cũng không chịu thua."
Niếp Tích chậm rãi thả lỏng đôi mắt, có chút cười: "Ngân sẽ không cho người khác cơ hội tiễn anh ấy, cho nên, nói trước một tiếng, đại ca sau này phiền cô chăm sóc rồi."
Trong tim Lãnh Tang Thanh, có một sự vui sướng độ nhiên bắt đầu dâng lên, kiềm chế không được sự vui mừng mà cười, đối với tình yêu này sớm đã đem sự sợ hãi để lại sau đầu: "Anh cũng đừng chơi bời nữa, đừng làm tổn hại thế gian."
Niếp tích gật đầu, lại nhìn lên trời: "Trời sắp mưa rồi, trờ về thôi."
Lãnh Tang thanh cũng ngẩng đầu nhìn: "Ừ, tôi cũng có chút mệt mỏi."
Nói xong, chống tay đứng lên.
"Anh đi bên nào?" Lãnh Tang Thanh hỏi.
"Bên này, quay về phòng tôi. Cô đi đâu?" Niếp Tích hỏi.
"Bên này, quay về phòng bệnh."
Hai người chỉ vào hai hướng ngược nhau, sau đó gật đầu, lại quay lưng về phía nhau mà đi về hướng của riêng mình.